Chương 1152
Lâm Phong nghiêng đầu nghe xong lời thuyết minh, sau đó nói nhỏ với Mộc Nhược Na: “Nếu cô ở thời cổ đại, cô chắc chắn cũng là một người của gia tộc hào môn.”
Mộc Nhược Na nhìn Lâm Phong cười cười: “Mượn anh mấy lời cát tường này.”
Lâm Phong cũng cười theo cô.
Bầu không khí cũng rất hài hòa.
Hai người chầm chậm tản bộ, giọng nói cũng nhỏ, giao lưu những cảm xúc của nhau.
Tuy rằng không thể sánh với người khác khi đi dạo phố, đi xem phim, đi ăn uống, nhưng cũng là vô cùng mới lạ, cô cùng tốt đẹp.
Lâm Phong cũng là lần đầu tiên đi hẹn hò bằng việc đi chơi viện bảo tàng, đây có lẽ là buổi hẹn hò kỳ là nhất, cũng khó quên nhất trong cuộc đời anh từ trước đến giờ.
Viện bảo tàng rất lớn,hai người đi hết tất cả các nơi, đi hết hơn ba tiếng đồng hồ.
Lúc rời khỏi viện bảo tàng, đã là mười giờ sáng rồi.
Mộc Nhược Na nói với Lâm Phong: “Đi, tôi dẫn anh đi đến một nơi. Ở đó có một lợi ăn vặt, là món xuất phát từ thành phố N, nhưng đã được truyền đi khắp cả nước rồi. Tuy nhiên, chuẩn nhất vẫn là ở quán này. Ừm, đây cũng là do Hề Hề nói với tôi, tôi cảm thấy, Hề Hề chính là cô con gái quý báu của tôi, nó có thể mang đến cho tôi những bất ngờ vô tận.”
Lâm Phong tò mò hỏi: “Cô nói đến mợ chủ nhà họ Doãn sao? Sao cô ấy lại biết nhiều vậy.”
“Đó là bởi vì, trước khi cô ấy gả cho Doãn Tư Thần, nhưng lại rất nghèo.” Mộc Nhược Na cười giải thích: “Cô ấy chỉ có thể từ từ tìm kiếm, cô ấy đi khắp các con hẻm ngõ ngách để tìm đồ ăn ngon. Thật sự đừng nói, điều đó khiến cô ấy còn tìm được rất nhiều kho báu.”
Lâm Phong đột nhiên có hứng thú: “Ồ? Vẫn còn có chuyện như này à?”
Trước đây Lâm Phong ngày nào cũng bận rộn làm luyện tập sinh, cũng thật sự không quan tâm đến ái hận tình thù nổi tiếng của Doãn Tư Thần và vợ quốc dân Cố Hề Hề.
Mộc Nhược Na thấy Lâm Phong thật sự không biết, đột nhiên giới thiệu cho anh ta về bối cảnh của Cố Hề Hề, sau đó tiện thể giảng về nhà họ Vân ở phía sau lưng của Cố Hề Hề, sau đó không kìm chế đã nói rất nhiều chuyện liên quan đến Cố Hề Hề.
Xong rồi, Mộc Nhược Na nói: “Những việc này cũng không phải bí mật gì, anh lên Weibo tìm kiếm một chút là biết, năm đó họ tạo thành nhiều biến động như vậy. Hề Hề cũng không hề dễ dàng gì, khổ lắm mới có thể vượt qua cái ohor. Lúc ấy lần đầu tiên tôi gặp cô ấy, còn tưởng đã dựa vào quan hệ để đi lên cơ. Càng về sau, cô ấy lại trở thành bạn thân của tôi.”
Lâm Phong nói: “Hoá ra là như vậy, vậy sau này tôi cũng phải đối tốt với mợ Doãn hơn.”
Mộc Nhược Na kéo Lâm Phong vào một ngách nhỏ.
Trong đây còn có một quán ăn vặt vô cùng chân chính, trước đây Cố Hề Hề còn đưa Mục Nhược Na đến đây ăn, sau đó không có thời gian cũng ăn ít đi.
Thành phố N là một thành phố lâu đời, nên là các ngõ nhỏ và cổ này đâu đâu cũng thấy.
Tuy bây giờ đã là hiện đại rồi, nhưng những ngõ nhỏ và cổ này hầu như vẫn giữ nguyên hình dạng ban đầu.
Sau này, chính phủ cũng có ý muốn bảo vệ những con ngõ cổ có tính lịch sử, vì vậy ở đâu không bị gỡ bỏ.
Mà những đời người ở đây, cũng coi như là người bản xứ chính thức rồi.
Càng là người bản xứ, đồ ăn vặt làm ra thì càng chính thống. Nên là cho dù quán ăn nhỏ này chỉ có ba đến bốn cái bàn, khách đến cũng không nhiều, nhưng mùi vị thật sự rất tốt.
Lâm Phong theo Mộc Nhược Na đi vào trong quán, nhìn thấy rất nhiều anh shipper đều đứng ở ngoài, chuẩn bị lấy đồ ăn nhanh.
Xem ra làm ăn khá là tốt.