Chương 1604
Trong lúc cậu bảy nhà họ Khúc tiến hành động viên mọi người thì bên phía Mặc Tử Hân cũng tiến hành động viên mọi người tiến công.
“Còn hai tiếng nữa là trời sáng.” Mặc Tử Hân nhìn tất cả mọi người đang có mặt ở đó, giọng nói vững vàng, khí thế mạnh mẽ, rất có tác dụng trấn an lòng người: “Người bên ngoài đang cố gắng giãy dụa lần cuối cùng. Còn chuyện mà chúng ta phải làm chính là đập tan động lực giãy dụa đó của họ. Chúng ta phải cho họ hiểu, đối diện với thực lực tuyệt đối, mọi âm mưu đều trở nên vô dụng! Tôi biết mọi người lo lắng chuyện gì, vậy nên tôi mới gọi mọi người tới đây để tăng thêm sức mạnh cho mọi người.”
Mặc Tử Hân khoát tay, có người cẩn thận mang từng chiếc hòm tới.
“Mỗi người tham gia cuộc chiến lần này tôi đều nhớ rõ. Sau khi cuộc chiến này kết thúc, nhất định tôi sẽ cho một người một tương lai hài lòng.” Mặc Tử Hân mở miệng nói: “Đây là bộ sưu tập của cá nhân tôi. Sau khi giành chiến thắng, mỗi người đều có thể tới chỗ tôi lấy một món làm kỷ niệm.”
Lời vừa dứt, cái hòm được mở ra, tất cả đồ vật bên trong lập tức xuất hiện trước mặt mọi người.
Những người trẻ tuổi kia khi nhìn thấy những món đồ này thì hô hấp đều dừng lại.
So với tiểu hoàng ngư củacCậu bảy nhà họ Khúc thì những món đồ của Mặc Tử Hân lại ưu nhã, thanh lịch hơn nhiều.
Món đồ anh ta cho mọi người không phải là tiền mà là các loại vũ khí đại biểu cho vinh dự tối cao.
Những loại vũ khí này đều là đại diện mạnh nhất trong các lĩnh vực mà mọi người không thể nào tìm thấy trên thị trường.
Thậm chí có rất nhiều món vũ khí giống như những chiếc xe ý tưởng, chỉ là những thứ vũ khí mang tính ý tưởng chứ không có mặt trên đời.
Mà người tham gia trận chiến lần này ai ai cũng là những thanh niên nhiệt huyết.
Bọn họ đều có khao khát sở hữu những loại vũ khí mạnh mẽ hơn bất kỳ ai.
Vì thế những phần thưởng mà Mặc Tử Hân đưa ra đã chọc trúng điểm yêu thích của họ.
Vốn những người trẻ tuổi còn đang cảm thấy mệt mỏi sau một thời gian chiến đấu, giờ lại giống như gà bị cắt tiết, hưng phấn, đứng thẳng, hiên ngang như cây tùng.
Cố Hề Hề đứng bên cạnh, nhìn thấy Mặc Tử Hân có thể nâng cao ý chí của mọi người một cách dễ dàng như vậy, cô cũng mỉm cười.
Chỉ cần kiên trì thêm hai tiếng nữa là có thể qua cửa ải này rồi.
Cùng lúc đó.
Đội cứu viện vẫn còn cách đó hơn trăm dặm đang gấp gáp hành quân, vội vã điên cuồng hướng tới mục tiêu.
“Đội trưởng, phát hiện một đội ngũ ở phía trước.” Có tin từ phía trước truyền tới: “Có giết hay không?”
Đội trưởng giơ tay lên, ra lệnh cho đội ngũ dừng lại, sau đó anh ta cầm ống nhòm lên quan sát một hồi rồi nói: “Có thể không ra tay thì đừng ra tay, đừng rút dây động rừng. Nhiệm vụ của chúng ta là phải đến địa điểm mục tiêu trước khi trời sáng, tốt nhất là có thể tránh đối phương. Nếu như không thể tránh được thì cần phải kìm hãm đối phương trước, chờ tới khi chúng ta hoàn thành nhiệm vụ thì nói sau.”
“Đội trưởng, bọn họ cũng đã phát hiện ra chúng ta rồi.” Đúng lúc này, lại có tin từ phía trước truyền tới: “Đối phương đã phất cờ hiệu, hỏi thân phận của chúng ta.”
Cả đội ngũ lập tức yên tĩnh.
Dĩ nhiên, bọn họ không thể nói ra thân phận của mình.
Bởi khó mà biết được liệu đối phương có phải là người mà cậu bảy nhà họ Khúc phái ra để giết người của họ hay không.