Mục lục
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1873

“Bây giờ chưa cần phải nhờ đến Tổng giám đốc Mặc ra tay, chúng ta có thể làm cho nhà họ Cảnh thất bại thảm hại!” Mộc Nhược Na vỗ tay, hùng hổ nói: “Không phải là người nhà họ Cảnh ép người quá đáng sao? Vậy thì lấy gậy ông đập lưng ông là được rồi!”

Cố Hề Hề và Vân Mạc Dung đều nhìn thấy sự bất đắc dĩ trong mắt nhau, cùng nhau nói: “Được rồi, đừng đùa quá trớn là được.”

“Yên tâm đi, tớ có chừng mực. Tử Huyên cũng biết chừng mực!” Mộc Nhược Na ném cho hai người bọn họ một ánh mắt yên tâm.

Bên kia, Mặc Tử Huyên gọi điện thoại cho mấy người bạn tốt và bạn cùng lớp: “Không phải các cậu nói phải hết lòng tiếp đón tớ sao! Lời này còn có giá trị nữa không?”

Đầu bên kia điện thoại truyền tới một tiếng kêu kinh ngạc: “Có giá trị, có giá trị, nhất định phải có giá trị! Trời ơi, cô chủ đã về rồi, còn dám không nghênh đón sao? Cậu yên tâm, tớ đi gọi người, sẽ khiến cho cậu vừa lòng!”

Mặc Tử Huyên cười nói: “Được! Vậy thì hẹn tối nay không say không về!”

“Được!” Cúp điện thoại chưa tới nửa tiếng, trò chơi đã chuẩn bị xong.

Mặc Tử Huyên đến thẳng dinh thự Chu Thị đã hẹn từ trước.

Dinh thự Chu Thị là một câu lạc bộ cao cấp mới mở ở địa phương, chỉ phục vụ cho giới thượng lưu.

Khi Mặc Tử Huyên đến, chỉ cần báo tên, liền được đón tiếp, lịch sự đưa lên một phòng riêng lớn trên tầng ba.

Vừa bước vào phòng, cô ấy thấy có vài người đã đến rồi.

“Ồ, mọi người đúng là rất náo nhiệt nha!” Mặc Tử Huyên đưa túi và kính râm cho vệ sĩ ở phía sau, cả người tiêu sái bước tới.

Một nhóm người lập tức chào hỏi Mặc Tử Huyên, vây quanh cô ấy như là hàng ngàn ngôi sao vây xung quanh vầng trăng sáng: “Mẹ ơi, mấy năm không gặp, cô chủ càng ngày càng đẹp hơn!”

“Cậu nói lời này không phải là vô nghĩa sao? Đây chính là công chúa nhỏ của nhà họ Mặc đấy!”

“Tử Huyên thật xinh đẹp, không phải Chu Lập Đức nhìn thấy lại càng mê muội sao?” Có người nói đùa.

Ngay khi lời này vừa dứt, những người xung quanh đều im lặng.

Người kia đột nhiên che miệng nói: “Xin lỗi, tớ không cố ý nói ra.”

Mặc Tử Huyên hất mái tóc dài ra sau, bình tĩnh ngồi trên sô pha: “Không sao, lâu rồi tớ cũng không gặp Chu Lập Đức, anh ta dạo này sao rồi?”

“Còn có thể làm sao nữa?” Cao Lị ngồi bên cạnh Mặc Tử Huyên thở dài, nói: “Từ khi cậu kết hôn, cậu ấy liền sa sút tinh thần. Cậu ấy không liên lạc với bọn tớ, hẹn gặp cũng không gặp được.”

Mặc Tử Huyên gật đầu, không nói gì.

Tất cả mọi người trong vòng này đều biết Chu Lập Đức thích Mặc Tử Huyên từ khi còn nhỏ, từ mẫu giáo đến tiểu học, trung học và đại học, anh ta chưa bao giờ thay đổi.

Đáng tiếc là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.

Cuối cùng, Mặc Tử Huyên đã kết hôn với Cảnh Dung.

Sau đó, Chu Lập Đức liền im hơi lặng tiếng, không thấy tăm hơi đâu nữa.

“Tử Huyên, tới nghe thấy người ta nói một chút chuyện, tớ có thể hỏi một chút không?” Người vừa mới lỡ lời lại mở miệng hỏi.

“Cậu muốn hỏi chuyện đáng xấu hổ của nhà họ Cảnh đúng không?” Mặc Tử Huyên cũng không kiêng dè: “Đừng để cho anh trai tớ biết, nếu không thì anh ấy nhất định sẽ nổi giận! Tớ không muốn làm phiền đến trai tớ vì loại chuyện này.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK