Chương 2227
Đây là cả một thùng vàng đó!
“Cậu Doãn à, cậu đừng như vậy. Chúng ta đã bàn xong rồi mà.” Tộc trưởng nhìn thấy Doãn Ngự Hàm lúc này thực sự không để tâm đến việc mua núi khoáng nữa, trong lòng hoảng loạn: “Giá cả như chúng ta đã nói lúc trước, người bên tôi đã chuẩn bị …”
“Tình hình bây giờ thực sự xin lỗi ông. Tôi đã bảo cấp dưới sắp xếp lịch trình ba ngày sau quay về rồi”. Doãn Ngự Hàm cười thanh lịch: “Nếu sau này vẫn còn nguồn tài nguyên khác, chúng ta vẫn có cơ hội tiếp tục hợp tác mà”
Nói xong, Doãn Ngự Hàm vẫy tay, Khuê Sinh từ phía sau liền đem ra một chiếc hộp.
“Đây là món quà nhỏ mà tôi bảo trong nhà chuẩn bị để biếu tộc trưởng. Xem như là quà tạm biệt.” Doãn Ngự Hàm nói tiếp: “Cha tôi có nói, tôi ở đây đã làm phiền tộc trưởng nhiều ngày như vậy, quà tạm biệt nhất định không được qua loa. Đây đều là tấm lòng thành của nhà họ Doãn chúng tôi, mong rằng tộc trưởng đừng chê.”
Tộc trưởng như bị sét đánh giữa trời quang!
Tộc trưởng tâm trạng bàng hoàng, đi về trang viên. Vừa bước vào cửa đã thấy người làm vội vã ra đón vẻ mặt vui mừng: “Cô chủ tỉnh lại rồi!”
Nghe vậy tộc trưởng cũng phấn chấn tinh thần được đôi chút. Ông ta nhanh chóng đi đến phòng Casey, nhìn thấy cô đang yếu ớt nằm trên giường.
Tuy rằng đã bớt sốt, nhưng tinh thần vẫn còn kém lắm.
“Ba ơi.” Casey vừa nhìn thấy tộc trưởng, liền uất ức mà khóc, nước mắt lăn dài.
“Tốt rồi… tốt rồi, hạ sốt được là tốt rồi” Tộc trưởng cũng không quan tâm đến việc an ủi cô con gái rượu, thấy con gái đã tỉnh lại, ông vội vàng trở về phòng của mình.
Ông ta ở trong phòng đi tới đi lui hơn nửa giờ đồng hồ, mới chỉ thị gọi tất cả thuộc hạ của mình đến. Ông đem tin tức nhà họ Doãn muốn ba ngày nữa sẽ ra đi thông báo cho họ biết.
“Cái gì? Không phải cậu ta nói muốn mua lại núi khoáng sao? Ba ngày? Tại sao cậu ta lại muốn đi?”
“Đúng đó tộc trưởng, chính ngài nói không cần gấp, để mọi việc từ từ. Bây giờ thì hay rồi, người ta không thèm mua nữa rồi. Vậy số vàng sắp tới tay kia coi như cũng không còn rồi?”
“Đúng đúng đúng đó tộc trưởng, ngài đã hỏi kỹ chưa? Tại sao đột nhiên cậu ta lại không mua nữa? Có phải do Casey cứ bám dính, làm phiền người ta không? Tôi đã nói từ đầu rồi mà! Casey không thể cứ ỷ vào thân phận mà làm việc không biết kiêng dè như vậy. Đây còn là người thừa kế của nhà họ Doãn, chứ có phải kẻ vô danh tiểu tốt đâu. Tộc trưởng à, ngài không trông chừng Casey cho cẩn thận, sớm muộn gì cũng sẽ gây chuyện nữa!”
Tộc trưởng trong lòng phiền muộn nói: “Thôi được rồi, đừng nói nữa. Bộ tôi muốn như vậy sao? Chẳng qua tôi muốn thêm lợi ích cho chúng ta thôi mà? Ai mà ngờ cái khoáng sản này trên trái đất ở đâu cũng có chứ. Bây giờ nhà họ Doãn chuẩn bị mua khoáng sản của nước khác rồi, cho nên, chúng ta phải mau chóng nghĩ cách, tuyệt đối không thể để cậu Doãn ra đi như vậy!”
“Vậy cậu ta có đề xuất điều kiện gì không? Tộc trưởng à không phải tôi nói chứ, mấy thứ này không ăn được cũng không uống được, làm sao hữu dụng bằng vàng thật bạc thật. Bán được thì bán cho rồi đi. Vàng nắm trong tay mới là thực tế nhất!”
“Đúng đúng đúng. Đi hỏi thử cậu Doãn xem sao, giảm giá một chút xem cậu ta chịu mua không. Cơ hội tốt như vậy, không thể bỏ lỡ được! Trước đây còn nghe thông tin về mấy gia tộc có ý mua loại khoáng sản này. Gần đây thì lại không còn tin tức gì nữa rồi. Chắc là cũng đã nghe phong thanh nên đều muốn mua chỗ khác cả rồi. y da, cũng chả phải thứ gì hữu dụng, bán được thì bán đi mà!”
“Vậy theo các người, giá bao nhiêu thì hợp lý?” Tộc trưởng cũng không còn tâm trạng gì.
“Vậy thì cứ bán với giá một phần ba đi! Bằng không, người ta phủi tay đi thì một lượng vàng cũng không còn nữa!”