Chương 2008
Mễ Tiểu Anh quay đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, đã mười giờ rưỡi tối.
Đúng là thời gian nên nghỉ ngơi.
“Không thể.” Doãn Ngự Hàm dửng dưng ngồi xuống trên ghế sa lon của Mễ Tiểu Anh, nói: “Rót cho tôi cốc nước. Không muốn cà phê, không muốn trà, không muốn nước trái cây, không muốn đồ uống khác.”
Doãn Ngự Hàm quay người đi ra ngoài phòng, đi lên tầng, gõ cửa phòng Mễ Tiểu Anh.
“Ai vậy?” Mễ Tiểu Anh nghe thấy tiếng đập cửa, cũng không nghĩ nhiều, cứ như vậy mở cửa phòng ra.
“Vâng.” Mễ Tiểu Anh bất đắc dĩ, chỉ có thể quay người cầm một bình nước từ trong tủ lạnh đưa cho Doãn Ngự Hàm: “Chỗ tôi chỉ có loại nước này.”
Nước uống của Quản gia khác với chủ nhân. Nhưng chất lượng cũng không kém.
Doãn Ngự Hàm không ngần ngại chút nào đưa tay nhận lấy, sau khi vặn ra, uống ừng ực hai ngụm, mới cảm thấy tâm tình thoáng lắng xuống.
Doãn Ngự Hàm uống nước xong, lúc này mới khẽ tựa vào trên ghế salon, cứ như vậy sâu kín nhìn Mễ Tiểu Anh, Mễ Tiểu Anh bị nhìn hơi đổ mồ hôi.
“Doãn thiếu, rốt cuộc anh có chuyện gì phải nói vào tối nay vậy?” Mễ Tiểu Anh kiên trì mở miệng hỏi.
Bây giờ không có Cố Hề Hề ở đây, không có Doãn Tư Thần ở đây, người lớn nhất ở sơn trang Lạc Hà chính là Doãn Ngự Hàm.
Mễ Tiểu Anh bày tỏ áp lực thật lớn mà!
“Cô thật sự không ăn giấm? Hả?” Doãn Ngự Hàm chỉ vào ghế sô pha: “Ngồi xuống nói chuyện đi.”
“Vâng.” Mễ Tiểu Anh kiên trì ngồi đối diện Doãn Ngự Hàm, mở miệng trả lời: “Doãn thiếu là người thừa kế tập đoàn Doãn thị, tương lai nhất định sẽ có vợ, cũng sẽ có rất nhiều con cái. Tôi chẳng qua là một quản gia, nào có tư cách ăn dấm gì. Nếu như Doãn thiếu là vì vấn đề này nên mới tới đây, vậy tôi có thể trả lời ngài rõ ràng: tôi không ăn giấm.”
“A.” Doãn Ngự Hàm trào phúng nở nụ cười: “Trả lời thật trôi chảy, đã sớm chuẩn bị tốt câu trả lời rồi á?”
“Không phải!” Mễ Tiểu Anh im lặng.
Doãn Ngự Hàm đứng dậy ngồi bên người Mễ Tiểu Anh, dùng tư thế chèn ép đối mặt với Mễ Tiểu Anh: “Nhìn vào mắt anh trả lời anh, em thật sự không ăn giấm sao?”
Mễ Tiểu Anh không dám nhìn vào mắt anh, chỉ có thể né tránh: “Doãn thiếu, ngài đừng như vậy… ưm…”
Doãn Ngự Hàm đột nhiên nâng cằm của Mễ Tiểu Anh lên, khiến cho cô không thể không đối mặt với Doãn Ngự Hàm, nhìn thẳng vào ánh mắt của Doãn Ngự Hàm.
Mễ Tiểu Anh theo bản năng ngẩng đầu, ánh mắt đột nhiên bị cặp mắt đào hoa của Doãn Ngự Hàm khóa chặt, rốt cuộc không nhìn đi đâu được nữa.
Thình thịch thình thịch, thình thịch thình thịch.
Trái tim cô bị mất khống chế bắt đầu nhảy lên.
Yêu… Yêu nghiệt…
Doãn Ngự Hàm nhìn chằm chằm vào mắt cô, như mê hoặc mở miệng: “Tiểu Anh, em hãy nói cho anh, vừa rồi khi Chu Tuyết Nhi đi vào phòng anh, em có tức giận không? Có ăn dấm không?”
Thế nhưng cô chỉ có thể giả bộ như không quan tâm!
Ai bảo con đường này do chính cô chọn chứ?
Ai bảo quyết định này là cô đơn phương đưa ra đây?