Chương 1682
Hầu hết các gia đình đều đã dọn ra ngoài, hoặc là sống trong thị trấn, hoặc là trực tiếp lên thành phố làm việc.
Có hàng nghìn ngôi làng tự nhiên biến mất mỗi năm ở Nước Hoa.
Ngôi làng ở đây cũng là một trong số đó.
Trong những năm tháng chiến tranh, những ngôi làng này đã từng là nơi ẩn náu của các cư dân lân cận.
Bây giờ thời đại yên bình, giao thông ở đây đã trở thành yếu tố cản trở cuộc sống của các cư dân, vì vậy rất ít người trẻ tuổi đồng ý ở lại quê hương, có thể ra ngoài làm việc đều đã ra ngoài.
Những người già ở lại, cũng chỉ là sống thoi thóp qua ngày.
Đợi đến khi họ chết cả rồi thì ngôi làng cũng sẽ biến mất.
Khi Lý Tư tỉnh dậy, thì phát hiện mình đang ở một nơi hoang vắng như vậy.
Ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một ngôi nhà nát nhỏ được xây bằng đá và bùn vàng, thậm chí đến giường cũng không có, trên đất phủ một lớp cỏ khô dày và được sử dụng làm giường.
Ở gần cửa có một cái bếp đơn giản, cái bếp màu đen xám, rõ ràng là đã có mấy năm tuổi rồi.
Lý Tư choáng váng trước cảnh vật ngay trước mắt.
Cô ta từ nhỏ đã sống trong thành phố, lớn lên ở thành phố, nên chưa từng nhìn thấy môi trường sống đổ nát như vậy.
Chưa kể, cô ta từ nhỏ cũng xem là cô gái lớn lên trong sự cưng chiều và nâng niu, bây giờ lại năm trên bãi cỏ khô, cả người cô ta hoàn toàn không thể chấp nhận được.
“Người đâu, mau đến đây đi! Đây là nơi nào?” Lý Tư sợ hãi từ dưới đất đứng dậy, phát hiện tay chân của mình đều được cởi trói, liền liều mạng tông cửa.
Nhưng dù cô ta có tông như thế nào đi nữa thì cái khoá trên cửa cũng vô cùng kiên cố, cô ta hoàn toàn không thể thoát ra được.
Lý Tư đột nhiên nghĩ tới những tin tức mà mình nhìn thấy trên tivi, bọn buôn người đó chuyên chọn những sinh viên đại học như cô ta, đem bán lên núi, làm vợ cho những ông già vừa ngu ngốc vừa khờ khạo, sau đó không ngừng sinh con đẻ cái, mãi sinh con cho đến lúc chết.
Khi Lý Tư nghĩ đến đây, cả người đều thấy không ổn.
“Anh Tử Hân, anh đang ở đâu? Anh mau đến cứu em đi! Người đâu, mau đến đây đi! Tôi không muốn ở đây, tôi muốn về nhà, tôi muốn đi về!”
Lý Tư điên cuồng đập cửa, thanh âm sắc bén, gào khóc cuồng loạn: “Mấy người là ai? Tôi cho mấy người tiền, tôi có tiền! Mấy người thả tôi về thì tôi sẽ cho mấy người một tỷ! Tôi thực sự có tiền mà! Người nhà của tôi có thể trả tiền chuộc cho tôi! Chỉ cần mấy người thả tôi đi thì tôi sẽ không nói ra đâu!”
Nhưng cho dù Lý Tư có la hét thế nào, có đập cửa ra sao, cũng không có ai để ý cô ta.
Lý Tư la đến khàn cả giọng, cả người mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất, trên mặt lộ vẻ tuyệt vọng.
Thôi tiêu rồi. Tiêu rồi.
Lần này cô ta thật sự tiêu đời rồi.
Cô ta đã bị bán thật sao?
Cô ta phải làm gì đây?
Cô ta phải làm sao để thoát khỏi nơi quỷ quái này đây?
Nếu là Dư Khiết gặp phải tình huống này, cô ta sẽ làm thế nào?