Chương 1967
Mễ Tiểu Anh xuống xe không lâu thì Đường Đức đã gửi địa chỉ qua.
Mễ Tiểu Anh hít thở sâu một hơi rồi bắt xe đi đến nơi mà Đường Đức gửi đến.
“Xin lỗi, tôi tới trễ.” Mễ Tiểu Anh vẫn còn mặc đồ cùng balo leo núi chứ chưa có thay ra.
Tóc được buộc gọn thành hình đuôi ngựa.
Đường Đức lập tức đứng lên nói: “Không sao, tôi cũng vừa mới ngồi xuống. Hôm nay cô chơi vui không?”
“Vui chứ.” Mễ Tiểu Anh mỉm cười đầy chuyên nghiệp: “Nếu anh Đường đây có rảnh thì có thể đi qua xem một chút, không lâu sau sẽ chính thức mở bán ra bên ngoài.”
“Không có cô, phong cảnh có đẹp đến mấy thì cũng như nhai sáp nến.” Đường Đức nhịn không được bày tỏ với Mễ Tiểu Anh.
Đôi mắt của Mễ Tiểu Anh lóe sáng, nhớ lại ngày hôm nay Doãn Ngự Hàm tiếp cận mình, cô cúi đầu nói: “Anh Đường đây luôn biết nói đùa.”
Thật xin lỗi Đường Đức, nếu anh đã chủ động nhào đến thì đừng trách tôi lợi dụng anh.
Đường Đức nhìn thấy lần đầu tiên Mễ Tiểu Anh không có thẳng thừng cự tuyệt anh ta thì liền có cảm giác như đang mơ.
Chẳng lẽ Mễ Tiểu Anh thực sự bị thu hút bởi mị lực của anh ta, thực sự thích anh ta?
Nghĩ đến khả năng này, Đường Đức càng kích động, anh ta cầm tay Mễ Tiểu Anh: “Tiểu Anh, cô biết tâm tư của tôi…”
Mễ Tiểu Anh nhanh chóng thu tay lại, tỏ ra thân thiết với Đường Đức rồi lại không cho anh ta có cơ hội lại gần: “Tôi đói rồi, có thể chọn món chưa?”
“Được, được thôi, bây giờ thì chọn.” Mắt Đường Đức lóe lóe, giả vở như chưa xảy ra chuyện gì mà chọn một bàn thức ăn.
“Xin lỗi, ta đi ra ngoài một cái.” Mễ Tiểu Anh mỉm cười gật đầu rồi đứng dậy rời đi.
Đường Đức nhìn bóng lưng của Mễ Tiểu Anh, đáy mắt lộ rõ quyết tâm phải có được.
Anh ta đã hai mươi tám tuổi.
Người nhà vẫn thúc giục anh ta kết hôn.
Anh ta không cam lòng cưới một người vợ không bằng mình.
Cho nên anh ta muốn nắm bắt cơ hội này, nhất định phải làm Mễ Tiểu Anh thích anh ta.
Cưới Mễ Tiểu Anh, có nhà họ Doãn chống lưng, anh ta nhất định sẽ trở thành quý tộc nổi danh nhất!
Mễ Tiểu Anh đi đến toilet thì thở phào nhẹ nhõm.
Cô biết rõ tâm tư của Đường Đức đối với cô.
Nhưng bây giờ ngoại trừ việc lợi dụng Đường Đức để thuận lợi xa Doãn Ngự Hàm thì cô không còn cách nào khác.
Cho dù kinh tởm cũng chỉ có thể cố thôi.
Mễ Tiểu Anh lấy nước rửa mặt để bản thân tỉnh táo, sau đó thì mỉm cười hoàn mỹ về chỗ ngồi.
Thời điểm Mễ Tiểu Anh ngồi xuống thì có rất nhiều món đã được mang lên.
“Cũng không biết cô thích ăn gì nên liền mang hết món ngon nhất của nơi này ra.” Ánh mắt Đường Đức càng ôn nhu hơn trước.
“Tôi không kén ăn.” Mễ Tiểu Anh cười không chê vào đâu được, con ngươi của cô trong suốt không chứa chút tình cảm nào.
Đường Đức vừa định tìm một câu chuyện lãng mạn thì Mễ Tiểu Anh lại nói tiếp: “Về phương án của công ty game, anh Đường có còn thấy có chỗ nào không thích hợp không?”