Chương 1316
“Giả vờ gì chứ.” Một giọng nói chanh chua khắc nghiệt truyền tới từ bên trong: ” Nói không chừng, trong lòng cậu đang rất phấn khích vì được nhiều đàn ông theo đuổi ấy chứ?”
Mộc Nhược Na đưa mắt nhìn sang, người vừa nói chuyện là Tôn Nghiên của khoa báo chí.
Tôn Nghiên đến từ vùng quê xa xôi hẻo lánh, kinh tế kém phát triển, phải dựa vào điểm ưu tiên của khu vực, vào trường đại học này với số điểm kém hơn điểm chuẩn 100 điểm.
Cô ta vừa tới phòng ký túc xá này, đã nhìn Mộc Nhược Na không vừa mắt.
Tại sao mọi người đều là con gái mười bảy mười tám, cô ta có vẻ ngoài đen đen gầy gầy, Mộc Nhược Na lại có vẻ ngoài giống như hồ ly tinh?
Đặc biệt làm đám nam sinh kia, ai cũng nhìn chằm chằm vào Mộc Nhược Na, giống như con ruồi bu vào miếng mồi thơm ngon.
Đáng hận hơn là, chàng trai cô ta thích chủ động đến nói chuyện với cô ta, chỉ vì muốn nhờ cô ta tặng quà Mộc Nhược Na cho giúp mình.
Tôi nhổ!
Dựa vào cái gì!
Mộc Nhược Na nhìn về phía Tôn Nghiên, lười để ý đến cổ ta, đẩy đồ trên giường, hỏi Chu Hiểu Lượng: “Cậu có muốn không?”
Chu Hiểu Lượng xua xua tay: “Cậu cứ trả lại cho bọn họ đi, mình thấy có một số thứ còn rất đắt tiền, trên đó đều có ghi tên và số điện thoại, không sợ trả cho sai người đâu.”
Mộc Nhược Na cẩn thận nhìn, hình như là vậy.
Cô không hề do dự, xếp hết mấy thứ này vào trong một cái túi lớn, xoay người xách đi ra ngoài, của ai trả lại người đó.
Tôn Nghiên càng ghen tị hơn, chanh chua nói: “Giả vờ làm hoa sen trắng làm cái gì? Rõ ràng thích chết đi được, còn trả hết về, cô ta đang muốn thả con săn sắt để bắt con cá rô à.”
Chu Hiểu Lượng không nhịn được nói giúp cho Mộc Nhược Na: “Tôn Nghiên, cậu nói vậy là hơi quá đấy! Nhược Na không phải là loại con gái tham mộ hư vinh. Hơn nữa, cậu ấy cũng không nghèo, không cần sống dựa vào đàn ông.”
“Ai ôi, nói như kiểu cậu biết rõ lắm.” Tôn Nghiên càng nói chanh chua hơn.
Chu Hiểu Lượng còn chưa kịp mở miệng, một cô gái khác cùng phòng ký túc xá đi từ trong nhà vệ sinh ra, nói: “Tôn Nghiên, cậu nghĩ ai cũng như cậu hả? Một chiếc áo phông Nhược Na mặc trên người cũng có giá mấy ngàn, người ta lạ gì món quà mấy trăm của người ta hả?”
Tôn Nghiên trợn trừng mắt lên đến nỗi con ngươi suýt rơi ra khỏi hốc mắt: “Cái gì? Chiếc áo kia đắt đến vậy cơ á?”
“Còn phải nói. Đó là mẫu mới nhất của Gucci trong năm nay đấy, hơn nữa chỉ có bán ở mấy thành phố loại 1 thôi, các cửa hàng quần áo ở thành phố loại hai như thành phố N này không có bán đâu.” Cô gái này tên là Lưu Phương Phương, là con nhà giàu chính hiệu, đương nhiên là coi thường loại người chanh chua khắc nghiệt như Tôn Nghiên.
Vì vậy, Tôn Nghiên càng ghen tị hơn.
Học phí đại học của cô ta, đều của nhà tích góp lại.
Tiền sinh hoạt hàng tháng của cô ta chỉ có 200 đồng.
Bao gồm cả tiền ăn uống sinh hoạt và mua tài liệu dụng cụ học tập.
Chỉ ngẫu nhiên một chiếc áo của Mộc Nhược Na đã có giá mấy ngàn?
Dựa vào cái gì!
Đều là con gái, ai có thể cao quý hơn ai?