Chương 806
Lệnh Hồ Thương giơ tay lên muốn đi đập ngôi mộ kia, Vân Tử Tiêu xoay người một cái ngăn anh lại.
Bất kể nói thế nào, vị phu nhân này ban đầu là vì sinh Vân Tử Tiêu khó sinh mà chết, về sau Vân Tử Tiêu chiếm lấy thân thể này, đương nhiên cũng phải phụ trách bảo vệ phần mộ của mẹ đối phương.
“Bản đồ Phòng thủ thành ở nơi này.” Lệnh Hồ Thương nhàn nhạt nhìn Vân Tử Tiêu: “Hôm nay nàng chủ động lấy Bản đồ Phòng thủ thành từ trong mộ này ra, ta tin tưởng nàng thật lòng đầu hàng ta, nếu không, ta có lý do hoài nghi nàng đến gần ta là có mục đích.”
Vân Tử Tiêu thiếu chút nữa phun hết hớp nước ngọt ra!
Cái tên khốn kiếp này!
Lại dùng loại phương thức này thử thách mình?
Cái gì bản đồ phòng thủ thành?
Đều là ngụy trang chứ gì?
lúc này Vân Tử Tiêu vô cùng thản nhiên trả lời: “Nếu công tử đã không tin tưởng Tử Tiêu, cần gì phải phí tâm tư để Tử Tiêu đi nhờ cậy Hồng Cân Quân? Đây là phần mộ của mẹ đẻ Tử Tiêu, cho dù công tử có nói gì đi nữa, Tử Tiêu cũng sẽ không đồng ý, mời công tử đi đi! Ta sẽ không xuất hiện trong tầm mắt công tử nữa. Muốn động vào phần mộ của mẹ Tử Tiêu, trừ phi bước qua xác của Tử Tiêu.”
Lệnh Hồ Thương cứ nhìn trừng trừng Vân Tử Tiêu, nụ cười trên miệng có chút ý không rõ: “Nàng chắc chắn?”
Vân Tử Tiêu trả lời như đinh chém sắt: “Dĩ nhiên!”
“Ta nói là, nàng chắc chắn đây là phần mộ của mẹ nàng?” Khóe mắt Lệnh Hồ Thương hơi nhếch lên, mang một tia hài hước.
“Có ý gì?” Vân Tử Tiêu không hiểu nhìn Lệnh Hồ Thương.
Lệnh Hồ Thương lập tức bắt lấy bả vai của Vân Tử Tiêu, xoay thân thể cô về sau, sau đó Vân Tử Tiêu thấy cách phần mộ này không xa trên đống đất, có một bia đá đơn giản đứng thẳng.
Trên bia đá không có chữ, nhưng hiển nhiên có người đã tới đây cúng tế.
Thân thể Lệnh Hồ Thương bỗng nhiên đè thấp, đôi môi mỏng trơn bóng hấp dẫn dường như dán vào trên lỗ tai Vân Tử Tiêu, nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Có lúc ta thật sự hoài nghi, nàng là Vân Tử Tiêu sao? Nếu như không phải tất cả mọi người đều xác nhận nàng chính là đại tiểu thư của Vân gia, ta sẽ nghi ngờ chính mắt mình. Vân Tử Tiêu từng là một kẻ ngu, ngu xuẩn tới mức ai cũng có thể coi thường, thậm chí ngay cả phần mộ mẹ mình chính xác ở nơi nào cũng không nhớ rõ, tùy ý để đám người trong nhà kia lừa bịp, hàng năm tế bái, nhưng lại là tế bái một phần mộ trống. Phần mộ chính xác của mẹ nàng ở bên kia. Cái bia vô danh đó, mới là nơi linh hồn đã khuất của mẹ nàng. Nhưng nếu như nói nàng là Vân Tử Tiêu thật, thì thân thủ khôn khéo, nhạy bén của nàng, lại giải thích thế nào đây? Hay là nói, nàng có muốn giải thích với ta một chút hay không?”
Sau lưng Vân Tử Tiêu là một lớp mồ hôi lạnh.
Thậm chí bây giờ cô đã bỏ qua tư thế cô và Lệnh Hồ Thương thật sự là muốn có bao nhiêu mập mờ thì có bấy nhiều mập mờ.
Lệnh Hồ Thương, anh rốt cuộc còn biết những gì?
Gặp quỷ mà! Hắn điều tra mình như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?
“Để nàng đi nhập ngũ chẳng qua là cho nàng một lớp ngụy trang hợp lý. Ta mặc kệ Vân Hầu giao cho nàng nhiệm vụ gì, ta chỉ muốn để cho nàng biết, đừng ở trước mặt của ta dùng lời ngon tiếng ngọt. Tử Tiêu, mặc dù nàng thông minh, nhưng có loại sức mạnh, có thể khiến cho sự thông minh của nàng không chỗ có thể tránh không chỗ có thể ẩn nấp.”
Vân Tử Tiêu hết sức ổn định cơ thể, trong lòng trào phùng, bây giờ Lệnh Hồ Thương lại có chút giống Thích Quân.
Năm đó Thích Quân, cũng nham hiểm như vậy.