Chương 2194
Lời nói vừa rồi cũng chỉ là để dọa Minh Hâm, sao họ biết được Minh Hâm dám tự sát giữa ban ngày ban mặt vậy chứ?
Nhưng bây giờ chuyện này đã náo loạn thật rồi!
Bọn họ chỉ có thể sợ hãi đứng ngây ra!
“Đi thôi, chúng ta trở về thôi!” Ba người liếc nhìn nhau, lên xe rồi hốt hoảng rời khỏi hiện trường.
Tiểu Cát chạy tới chỗ Minh Hâm, nhìn chân của Minh Hâm, lập tức khóc lớn lên: “Còn có thiên lý không, còn có pháp luật không, đây là muốn ép chết chúng tôi sao?”
Tài xế vừa gây chuyện thấy tình hình không tốt, vội vàng chạy xuống xe, giải thích nói: “Tôi thật sự không cố ý đâu, tôi đang lái xe, là anh ta tự chạy tới…”
“Anh còn dám nói à!” Tiểu Cát túm lấy cổ áo đối phương: “Nếu như bạn tôi có chuyện gì, tôi tuyệt đối không tha cho anh đâu!”
“Chuyện này… chuyện này…” Tài xế vừa gây chuyện lập tức hốt hoảng: “Tôi…”
“Còn ngây ra đó làm gì? Mau đưa tới bệnh viện đi!” Tiểu Cát rít gào lên: “Còn không mau đưa đi viện thì người sẽ chết thật đấy!”
Tài xế vừa gây chuyện sợ hãi mở cửa xe, nhanh chóng đưa Tiểu Cát và Minh hâm tới bệnh viện.
Khi Doãn Nhất Nặc nhận được tin tức, Minh Hâm đã làm phẫu thuật xong rồi.
Doãn Nhất Nặc vội vàng tới bệnh viện, thấy trong phòng bệnh chỉ có một mình Minh Hâm, đáng thương nằm ở đó, trên đùi còn bó thạch cao, nhịn không được mà thở dài một hơi.
Chàng trai này đúng là gặp nhiều hoạn nạn quá!
Lúc này, Minh Hâm vừa mới hết thuốc mê, tỉnh lại liền nhìn thấy Doãn Nhất Nặc.
Cũng không biết là vì sao, lúc xông về phía chiếc xe hơi không có chút nào sợ hãi, bây giờ nghĩ lại lại thấy sợ vô cùng.
Vì thế lập tức cảm thấy rất ấm ức, nhìn thấy Doãn Nhất Nặc bèn rơi lệ.
“Rốt cuộc là có chuyện gì thế? Sao đang yên đang lành lại bị tai nạn xe?” Doãn Nhất Nặc đã hỏi qua bác sĩ rồi, chân trái bị gãy xương, não bị chấn động nhỏ.
“Cô Doãn…” Vành mắt Minh Hâm đỏ ửng lên: “Có phải gương mặt này luôn mang tới tai nạn cho tôi không? Tôi hủy hoại nó đi có phải sẽ được an toàn không?”
Doãn Nhất Nặc ngồi xuống bên giường: “Nói cho tôi biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Là Tần Trọng phái người tới bắt tôi, nói là tôi sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Tôi không muốn bị bắt, cho nên mới chủ động khiến mình bị đụng xe.” Minh Hâm ấm ức nói: “Lúc đó, tôi thật sự không có lựa chọn nào khác, chỉ sợ bị bắt đi. Tiểu Cát cũng suýt nữa bị tôi liên lụy. Đều là do tôi sai.”
Doãn Nhất Nặc nhíu mày nói: “Tần Trọng bây giờ quá đáng vậy sao?”
“Cô Doãn, cảm ơn cô mấy ngày nay đối xử tốt với tôi như vậy, nhưng tôi không thể cứ trốn mãi sau lưng cô được. Vừa rồi tôi đã nghĩ rồi, tôi quyết định sẽ rời khỏi giới giải trí, tìm một công việc bình thường làm.” Minh Hâm càng nói càng thêm ấm ức: “Tôi thật không muốn sống cuộc sống ngày nào cũng sợ hãi như thế này nữa.”
“Được rồi, đừng khóc nữa. Chuyện này là sơ xuất của tôi, tôi không ngờ Tần Trọng lại có thể phát điên tới như vậy.” Doãn Nhất Nặc nói: “Nếu tôi đã nói sẽ bảo vệ anh thì nhất định sẽ làm được.” Chuyện này, tôi sẽ xử lý. Anh nghỉ ngơi cho tốt đi.”