Chương 2146
“Ồ, hôm nay có hai chàng trai trẻ tới giúp đỡ à?” Một bà cụ có hàm răng đã gần rụng hết nói với Tiểu Cát: “Cho tôi đồ ăn mềm chút, răng tôi không được tốt, cứng quá thì không thể ăn được.”
“Vâng thưa bà.” Tiểu Cát vội vàng lấy một phần cơm mềm cho bà lão.
Người tới ngày càng nhiều, Minh Hâm và Tiểu Cát bận rộn tới nỗi không có thời gian nói chuyện, cứ luôn tay luôn chân làm việc không ngừng.
Chờ tới khi tất cả đều đã nhận được đồ ăn, còn phải mang cơm tới cho mấy người già không thể xuống giường.
Hai người đàn ông xách theo một thùng cơm lớn mang tới từng phòng.
Cứ bận rộn mãi như vậy, hai người mệt tới nỗi thở hồng hộc.
Trước kia Tiểu Cát không thích làm mấy việc tốn sức này chút nào.
Nhưng hôm nay không phải người trong lòng ở ngay trước mặt sao!
Cho nên phải cố gắng thể hiện một chút!
Khi Mễ Tiểu Anh đi tới nhà ăn, Tiểu Cát lại càng làm việc hăng say hơn, hận không thể dốc hết toàn bộ sức lực ra.
Khi Mễ Tiểu Anh và Doãn Nhất Nặc tới dùng cơm, những người già đều đã ăn gần xong rồi.
Tiểu Cát vội vàng chạy tới tiếp đón Mễ Tiểu Anh: “Ở đây ở đây, em đã lau sạch bàn ghế rồi. Em hỏi qua rồi, đồ ăn của chúng ta không giống với bọn họ. Nếu như bảo em ăn mấy đồ ăn mềm nhèo đó, đúng là em không thể nào nuốt nổi mất!”
Minh Hâm không đồng tình nói: “Có đủ dinh dưỡng là được rồi.”
“Thế thì làm sai? Người trẻ tuổi sao có thể ăn như vậy chứ?” Tiểu Cát phản bác, sau đó nhanh tay lẹ mắt gắp cho Mễ Tiểu Anh một cái đùi gà.
Tiểu Cát trắng trợn lấy lòng Mễ Tiểu Anh như vậy, nhưng người khác thấy vậy chỉ có thể làm lơ.
“Cảm ơn.” Mễ Tiểu Anh gật đầu với Tiểu Cát: “Hôm nay hai người vất vả rồi.”
“Không vất vả, không vất vả.” Nhận được lời khen của Mễ Tiểu Anh, Tiểu Cát vui đến nối suýt nữa nhảy lên: “Buổi chiều em giúp chị giặt quần áo, chị nghỉ ngơi chút đi.”
Lúc này, điện thoại của Mễ Tiểu Anh vang lên.
Là một cuộc gọi video.
Mễ Tiểu Anh nhìn thoáng qua tên sau đó mới nhấn nghe.
Tiểu Cát ngồi ở bên cạnh Mễ Tiểu Anh, lập tức duỗi dài cổ, nhìn về phía điện thoại di động của Mễ Tiểu Anh.
Giây tiếp theo, hình ảnh trong video hiện lên, xuất hiện một người đàn ông anh tuấn điển trai, tươi cười chào hỏi Mễ Tiểu Anh: “Tiểu Mễ, em thật là không có lương tâm, anh đi công tác nhiều ngày như vậy mà em không thèm gửi một tin nhắn cho anh. Có phải anh không tìm em thì em cũng sẽ không thèm tìm anh không hả?”
Tiểu Cát lập tức sửng sốt tới ngây người!
Người này là ai chứ!
Tình địch sao?
Trầm Mặc Ca chẳng thèm để tới suy nghĩ của Hoắc Chấn Đình, cô lập tức đứng dậy rồi vội vàng chạy tới trước cửa phòng phẫu thuật.
“Bác sĩ, anh ấy thế nào rồi?”
Lòng bàn tay Trầm Mặc Ca ướt đẫm mồ hôi.