Chương 2126
“Vậy thì tốt.” Mễ Tiểu Anh gật đầu: “Cho dù bà chủ không cử người qua nhưng công việc ở vẫn phải cẩn thận, đây đều là đồ bên công ty Danny cần đến, không thể làm qua loa.”
“Vâng.”
“Thời gian này mọi người đều đã vất vả rồi.” Mễ Tiểu Anh đứng lên nói: “Tôi tin tưởng mọi người ở đây đều cố gắng hết sức để bảo vệ tốt sơn trang Lạc Hà. Nếu như không có chuyện gì cần báo cáo nữa thì mọi người có thể giải tán rồi.”
Mấy người phụ trách nhanh chóng rời đi, còn lại hai người ở lại báo cáo tình hình cụ thể cho Mễ Tiểu Anh.
Mễ Tiểu Anh lắng nghe và đưa ra những chỉ đạo kịp thời.
Cô thuần thục trong việc giải quyết các vấn đề khác nhau, không để lại chút sai sót nào.
“Quản gia Tiểu Mễ, cô ở bên ngoài một mình, lại còn phải chăm sóc cô chủ, cô nên chú ý giữ gìn sức khỏe.” Một vị đầu bếp lớn tuổi không kìm được lên tiếng: “Tôi thấy cô gầy đi rất nhiều.”
Mễ Tiểu Anh mỉm cười trả lời: “Không sao đâu, mấy hôm nay tôi đang giảm béo. Cô chủ cũng không phải là đứa trẻ, tôi tự biết lo liệu. Cảm ơn dì Trương luôn nhớ đến tôi. Tôi nhớ có một đợt dì Trương không hề nghỉ đợt nghỉ dài, bao giờ dì muốn nghỉ thì cứ nói với tôi tôi sẽ tìm người làm thay cho dì.”
“ y da, cô đừng lúc nào cũng lo cho chúng tôi như vậy.” Dì Trương cảm kích cười: “Làm việc ở đây cũng không khác gì đang đi nghỉ.”
“Trên núi gió lạnh, mọi người chú ý sức khỏe.” Mễ Tiểu Anh thu dọn đồ đạc rồi đứng lên: “Mấy ngày nữa tôi lại đến thăm mọi người.”
“Hầy.” Mọi người nhìn theo bóng Mễ Tiểu Anh rời đi.
Nhìn thấy bóng người nhỏ bé của Mễ Tiểu Anh dần dần đi xa, dì Trương không kìm được than thở với người bên cạnh: “Một cô gái tốt như vậy mà sao lại chia tay với cậu chủ của chúng ta chứ?”
“Suỵt suỵt, đừng nói nữa.” Người đứng bên cạnh kéo dì Trương: “Chúng ta đừng bàn tán linh tinh chuyện của nhà chủ.”
“Tôi chỉ than thở một chút…”
Mễ Tiểu Anh về đến bãi giữ xe, nhất Tiểu Cát vẫn ngồi trên xe, ngoan ngoãn đợi mình về, cô tự nhiên bật cười.
“Chị về rồi sao?” Hai mắt Tiểu Cát như phát sáng.
“Ừm.”
“Hôm nay có phải chị không bận không?” Khuôn mặt của Tiểu Cát vô cùng mong chờ.
“Đúng vậy.” Mễ Tiểu Anh gật đầu.
“Vậy em đưa chị đến một nơi này được không?” Hai mắt Tiểu Cát phát sáng đến mức không dám nhìn thẳng: “Chị yên tâm đi, không phải là nơi nào không tốt đâu. Em chỉ đưa chị đi xem thử thôi.”
“Cậu định đưa tôi đi đâu?” Mễ Tiểu Anh nửa cười nửa không nhìn Tiểu Cát.
“Là nơi em làm việc.” Tiểu Cát hình như hơi xấu hổ: “Chị đã đến phòng thu âm bao giờ chưa?”
Mễ Tiểu Anh lắc đầu.
Cô thật sự chưa từng đến những nơi như vậy.
Từ nhỏ đến lớn cô đều rèn luyện để hướng đến mục tiêu trợ lý đặc biệt cấp cao, những chuyện không liên quan khác, cô cũng không quan tâm quá nhiều.
Dù sao tinh lực của con người cũng là có hạn.
Cô không thể vừa chơi bời lêu lổng vừa văn thơ lai láng được.