Chương 1969
“Cô phải đi?” Đường Đức lưu luyến nhìn Mễ Tiểu Anh: “Cô mới ra ngoài không lâu. Tôi vừa mua hai vé xem phim, cô có muốn đến CGV rồi lại về không?”
“Không được.” Mễ Tiểu Anh cự tuyệt nói: “Buổi tối tôi còn phải tăng ca, hôm nào tôi mời khách được không?”
Đường Đức lộ rõ vẻ thất vọng: “Vậy được rồi, để tôi đưa cô về.”
Mễ Tiểu Anh do dự một chút rồi gật đầu: “Vậy thì làm phiền anh.”
“Không phiền chút nào.” Đường Đức thấy Mễ Tiểu Anh không cự tuyệt anh ta đưa cô về thì mắt liền sáng.
Xem ra Mễ Tiểu Anh bận thật chứ không phải lấy cớ cự tuyệt anh ta.
Đường Đức ân cần tính tiền rồi đi đến hầm để xe với Mễ Tiểu Anh, mở cửa xe cho cô rồi vui vẻ lái xe trở về.
Mễ Tiểu Anh ngồi ở ghế phụ, quay đầu nhìn đèn neon ở ngoài đường, đáy lòng loạn thành một mớ bòng bong.
Biểu hiện tối nay của cô rõ ràng như vậy, dù sao Doãn Ngự Hàm cũng nên cảm giác được chứ nhỉ?
Không lẽ muốn đi đến tình trạng chính thức chia tay thật sao?
Cô không muốn…
Nếu vậy thì cô phải đối mặt với Nhất Nặc và mợ chủ như thế nào đây?
Thời điểm Mễ Tiểu Anh đang xuất thần thì ô tô liền ngừng lại.
Đường Đức vừa muốn mở miệng thì đã có người mở cửa xe cạnh Mễ Tiểu Anh ra.
Giọng nói của Doãn Ngự Hàm lập tức bay vào: “Trở về được chưa?”
Lúc này Mễ Tiểu Anh mới thấy Doãn Ngự Hàm chưa thay đồ, anh vẫn đứng ở ven đường đợi cô trở về.
“Cậu Doãn…” Đường Đức vừa muốn mở miệng.
“Làm phiền anh Đường đưa Tiểu Anh về rồi, tạm biệt.” Doãn Ngự Hàm kéo Mễ Tiểu Anh xuống xe rồi đóng sầm cửa lại, trực tiếp tiễn khách: “Đi đường cẩn thận.”
Đường Đức còn muốn nói gì đó, thế nhưng lại có người đến giục anh ta rời đi.
Đường Đức không còn cách nào, chỉ có thể lái xe rời đi.
Đối đầu với Doãn Ngự Hàm, anh ta còn không có khả năng này, mà cũng không có can đảm đó.
Mễ Tiểu Anh trơ mắt nhìn lá chắn của mình chuồn mất, chỉ có thể thời dài bất đắc dĩ.
“Em chính là vì một người đàn ông như vậy mà trốn tránh tôi?” Trong giọng nói của Doãn Ngự Hàm mang theo cơn tức giận, anh chụp lấy cổ tay của Mễ Tiểu Anh, không chờ cô giải thích gì mà kéo về phía mình.
Mễ Tiểu Anh bất ngờ không kịp tránh ra, cả người thoáng cái bị tóm vào trong lòng Doãn Ngự Hàm.
Eo bị một cánh tay bá đạo giữ chặt lại, động cũng động không được.
“Hửm?” Doãn Ngự Hàm cố ý kẹp chặt cánh tay lại, buộc cả người Mễ Tiểu Anh đều không thể không nằm trọn trong lòng anh.
Vốn là còn đang tức đến muốn nổ đầu, nhưng vừa mới ôm thân thể của Mễ Tiểu Anh, Doãn Ngự Hàm liền cảm thấy lửa giận của mình thoáng chốc giảm bớt.
Nếu như cô ấy mãi mãi ngoan ngoãn như vậy, thế có phải tốt hơn nhiều không?
Mễ Tiểu Anh không tự chủ được mà nhào vào lồng ngực của Doãn Ngự Hàm. Cô giãy giụa vài cái, sau khi thấy không có bất kỳ kết quả gì, đành phải từ bỏ, nói: “Cậu Doãn, đã trễ như vậy rồi, sao anh còn ở đây?”