Chương 2138
Bây giờ xem ra cậu ta đã qua được cửa này.
Con mắt Tiểu Cát đảo vòng quanh rồi nói: “Mặc dù người ta có lòng tốt cho chúng ta ở miễn phí nhưng chúng ta không thể cứ ở không nhà của người ta được.”
“Tôi cũng nghĩ như vậy.” Minh Hâm ủ rũ: “Nhưng tôi không có tiền, cũng không mua được món quà gì đắt tiền có giá trị.”
“Anh hỏi tôi sao?” Tiểu Cát lập tức tới trước mặT Minh Hâm vào nói: “Chuyện này là sở trường của tôi.”
“Anh có gì ý kiến gì hay sao?” Minh Hâm hỏi lại không chắc: “Anh có ý kiến gì hay?”
Con mắt của Tiểu Cát lại đảo một vòng rồi nói: “Mặc dù chúng ta không mua được thứ gì đắt tiền nhưng ai quy định quà tặng là phải đắt chứ? Chị Tiểu Mễ đã có rất nhiều tiền rồi, có thứ gì mà chị ấy không mua được sao? Vậy nên chúng ta chỉ cần có lòng là được, tấm lòng mới là quan trọng nhất.”
“Tấm lòng gì?” Minh Hâm nửa hiểu nửa không nhìn Tiểu Cát: “Anh đừng lấp lửng nữa, mau nói đi!”
“Chuyện tấm lòng thì có nhiều lắm. Ví dụ anh có thể tự tay vào bếp làm một bữa cơm rồi mời chị Tiểu Mễ sang cùng ăn? Ví dụ anh đi picnic, anh tìm một nơi phong cảnh đẹp rồi hát cho chị ấy nghe… Bỏ đi, cứ để tôi hát thôi. Ví dụ anh có thể mời chị ấy đến một nơi bình thường chị ấy không đi chơi được. Những nơi như thế này nhiều lắm, anh cứ xem rồi chuẩn bị đi.” Tiểu Cát nghĩ đủ mọi cách để có thể ở riêng với Mễ Tiểu Anh.
Nhưng Mễ Tiểu Anh không mặn không nhạt, không nóng không lạnh nên cậu ta chỉ còn cách lôi Minh Hâm vào cùng.
Mễ Tiểu Anh mềm lòng với Minh Hâm như vậy, nếu như cậu ta có lời mời, chị ấy nhất định sẽ không từ chối.
Lúc đó cậu ta có thể đi cùng với tư cách bạn bè, mọi thứ cứ vậy là triển khai thôi!
Nghĩ đến đây, trong lòng Tiểu Cát càng trở nên sôi sục.
Minh Hâm suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Ý tưởng này của anh có vẻ hay, nhưng tôi cũng không biết gần đây có chỗ nào hợp đi picnic không. Nếu ở nhà ăn cơm thì Lam Bảo còn nấu ăn ngon hơn tôi nữa.”
“Để tôi nghĩ thử.” Tiểu Cát ôm tay, đi lại xung quanh nhà hai vòng rồi đột nhiên đứng lại nói: “Tôi nghĩ ra một nơi này, chị ấy nhất định sẽ không từ chối.”
“Anh nói mau đi!” Minh Hâm nhìn Tiểu Cát giục giã.
“Chị Tiểu Mễ lương thiện như vậy, thích làm việc tốt như vậy nhất định không ngại đi làm những việc thiện.” Tiểu Cát nói: “Tôi nhớ mùa xuân năm nay, chỗ chúng ta ở đây có thành lập một viện phúc lợi. Chúng ta hẹn bọn họ tới đây cùng làm từ thiện là được! Làm như vậy cũng không cần phải chuẩn bị gì nhiều, chỉ cần mua một ít đồ viện cần là được. Như vậy vừa có cơ hội làm việc tốt, vừa chiếm được cảm tình của chị Tiểu Mễ, còn có thể mang đến cho chị ấy hộp cơm mà chúng ta tự làm, thể hiện sự cảm ơn. Một công đôi việc! Tôi nói cho anh biết, tôi với những người có tiền như chị Tiểu Mễ, tấm lòng quan trọng hơn mọi thứ. Chị cần chị ấy cảm nhận được tấm lòng của chúng ta nhất định sẽ đối xử với chúng ta tốt hơn nữa.”
Tiểu Cát càng nói càng kích động, càng lúc cậu ta càng cảm thấy ý tưởng này của mình quá xuất sắc.
Minh Hâm có vẻ không chắc chắn: “Như vậy có được không?”
“Anh không đi thử làm sao biết có được hay không?” Tiểu Cát nói: “Cứ thử xem sao! Mau đi thôi.”
“Được, được.” Minh Hâm bị Tiểu Cát thúc giục nên lại đi gõ cửa.
Lúc Minh Hâm nói chuyện này cho hai người Mễ Tiểu Anh và Doãn Nhất Nặc biết, hai người bọn họ cùng quay ra nhìn nhau.
Hai người bọn họ không ngờ Minh Hâm lại có suy nghĩ này.