Chương 2052
Khuê Sinh lập tức bước lên một bước: “Chuyện này cứ để ban tổ chức xử lý, chúng ta chỉ cần quan tâm sự kiện thôi.”
Nói xong, ba người rời đi trong ánh mắt sợ hãi của đám đông.
Sau khi ba người đi, trong đám đông mới có tiếng bàn luận: “Nhìn khí thế của người ta kìa, đây chắc là chuyên gia cả rồi. Không biết tiếng Đức mà còn lắm lời, đúng là há miệng mắc quai. Giả danh gặp ngay nhà nghề, thành ra lộ tẩy.”
“Không biết là con nhà giàu nào nữa, chắc không phải là cố ý đi khảo sát dân tình đâu nhỉ?”
“Lúc nãy tôi còn nghe lén bên ngoài được hai câu. Quả thật là con nhà giàu đấy, nói cho tiền là cho tiền, chi một lần một trăm bảy mươi lăm tỷ mua nhà! Chà chà đúng là nhà giàu!”
Khi đi xa rồi Mễ Tiểu Anh mới mở miệng nói chuyện: “Không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.”
“Không sao đâu, rừng lớn thì loài chim nào cũng có.” Doãn Ngự Hàm không để ý: “Chúng ta đến đây để chơi, đừng tức giận làm gì. Đi thôi, phía trước có triển lãm sản phẩm, chúng ta qua xem thử đi.”
Mễ Tiểu Anh lúc này mới lộ ra ý cười.
Mặc dù gặp chuyện không vui ở hội chợ triển lãm nhưng cũng khiến cho Mễ Tiểu Anh tìm được mấy thứ hay ho, trong đó có công ty sản xuất Điềm Bảo.
Mễ Tiểu Anh thấy Điềm Bảo vừa được sạc đầy pin thì không kiềm được mà đi lại trò chuyện với Điềm Bảo.
Doãn Ngự Hàm thấy Mễ Tiểu Anh thích Điềm Bảo như thế nên đã đề nghị cô ta mua một con về.
Mễ Tiểu Anh thật sự rất thích nên đặt cọc một cách vui vẻ, cô ta mua con robot nhỏ này, đặt nó ở sảnh lớn tầng một sơn trang Lạc Hà, giúp mình chào khách.
Sau đó, Mễ Tiểu Anh lại mua thêm vài đồ dùng thông minh khác, để tại nhà kính và kho lạnh.
Còn trong phòng Doãn Ngự Hàm, cô ta cảm thấy không hài lòng lắm nên chưa đặt mua gì cả.
Sau khi đi dạo xong, Mễ Tiểu Anh phát hiện ở góc khu triển lãm có người làm Khúc Thủy Lưu Thương dường như không ai hỏi han đến.
Khúc Thủy Lưu Thương là một phong tục dân gian truyền thống của Trung Quốc thời cổ đại, sau đó phát triển thành một trong những thú vui tao nhã của văn thi sĩ uống rượu làm thơ. Sau khi xong nghi thức rửa sạch bụi bẩn và điềm dữ vào tuần đầu tháng ba âm lịch, mọi người sẽ ngồi hai bên dòng sông, để chén rượu trôi trên dòng sông từ đầu sông xuống, hễ dừng lại trước mặt ai, người đó sẽ lấy một chén uống để trừ xui xẻo, tai vạ. Loại truyền thống lịch sử này đã có từ rất lâu, sớm nhất cũng phải từ thời Tây Chu, phải nói là rất có ý nghệ thuật.
Nhưng bây giờ đã là thời hiện đại nên không còn nhiều người thưởng thức điều này nữa.
Hoặc là lòng không thanh thản, hoặc là không có tài hoa.
Mọi người thích ăn uống hơn là cùng nhau làm thơ viết văn. Nhưng không có nghĩa là ai cũng không thích.
Mễ Tiểu Anh nghĩ đến mấy cô mấy cậu nhà mình thì bỗng nhiên có hứng thú.
“Em có hứng thú với cái này à?” Doãn Ngự Hàm lại gần hỏi.
“Vâng.” Mễ Tiểu Anh gật đầu: “Mỗi ngày ở nhà tôi luôn muốn tìm cái gì đó vui vui để làm. Cái này cũng không đắt lắm, mua về chơi cùng mọi người chắc cũng vui lắm.”
“Vậy thì mua thôi.” Doãn Ngự Hàm gật đầu với Khuê Sinh, Khuê Sinh lập tức xoay người bàn bạc về loại và giá cả với ông chủ.
Kết quả thu được ngày hôm nay hết sức mỹ mãn, Mễ Tiểu Anh cũng rất vui.