Chương 823
Nói xong, Lệnh Hồ Thương chậm rãi buông lỏng tay ra, ánh mắt dịu dàng nhìn Vân Tử Tiêu: “Ta phải đi rồi.”
Vân Tử Tiêu chỉ cảm thấy đáy lòng trống rỗng, buột miệng thốt ra: “Không phải ngươi nói muốn ở lại sao?”
Lệnh Hồ Thương lập tức cười khẽ: “Để lại phòng cho ta, sớm muộn gì ta cũng sẽ trở về đây! Chỉ là, hôm nay ta còn cần phải đi làm một việc.”
“Việc gì?” Vân Tử Tiêu biết chính mình không nên hỏi vấn đề này, chỉ là nàng cầm lòng không được mà hỏi ra.
Đôi mắt Lệnh Hồ Thương lập tức dịu dàng thêm vài phần, giơ tay nhẹ nhàng vuốt tóc trên đầu Vân Tử Tiêu, trả lời vấn đề này: “Bè đảng còn sót lại của Tam ca vẫn luôn quấy rối ở kinh đô và vùng lân cận. Ta đuổi tới nơi này, sợ nàng bị thương cho nên đánh lẻ đến đây chào hỏi nàng. Yên tâm, sẽ không có việc gì, ta đã cho người âm thầm bảo vệ nơi này. Trừ bỏ chính bản thân nàng thì không ai có thể xúc phạm tới nàng.”
Nói xong câu đó, vẻ mặt Lệnh Hồ Thương cưng chiều nhéo má Vân Tử Tiêu rồi xoay người nhanh chóng rời đi.
Bên ngoài tấm mành, bóng dáng thon dài đột nhiên biến mất.
Vân Tử Tiêu chỉ cảm thấy dường như trái tim mình cũng trở nên trống rỗng.
Vân Tử Tiêu ngây ngốc đứng tại chỗ, trong đầu hồi tưởng lại những lời Lệnh Hồ Thương vừa mới nói.
Hắn có thật là Thích Quân ca ca không?
Nếu hắn không phải, tại sao hắn biết những chuyện đã xảy ra giữa mình và Thích Quân ca ca?
Thế giới này không có người nào biết chi tiết của mình!
Vậy nếu hắn đúng là Thích Quân ca ca, nàng có thật sự muốn nhận thân với hắn không?
Bản thân mình thật sự có thể tin tưởng hắn sao?
Nháy mắt Vân Tử Tiêu lâm vào trầm tư.
Tiểu nhị háo hức ra ngoài, nhìn sang trái rồi lại nhìn sang phải, không có một bóng người.
“Bà chủ?” Tiểu nhị gãi đầu khó hiểu hỏi: “Còn ở trọ nữa không?”
Lúc này Vân Tử Tiêu mới lấy lại tinh thần, nói: “Treo thẻ bài lên, ngừng kinh doanh ba ngày.”
Tiểu nhị vung khăn lông: “Vâng ạ! Hả? Ngừng kinh doanh?”
“Ta muốn yên lặng.” Vân Tử Tiêu nhàn nhạt nói: “Không ai được quấy rầy ta. Các người nên làm cái gì thì làm cái đó.”
Nói xong, Vân Tử Tiêu nhốt mình ở trong phòng, để cho tâm trạng nỗi lòng chiếm lấy toàn bộ trái tim, nghĩ về những chuyện trong quá khứ, những chuyện nhỏ nhặt khi ở chung với Lệnh Hồ Thương.
Thời gian trôi quá nhanh.
Nháy mắt đã qua mười ngày.
Hôm nay Vân Tử Tiêu đang chuẩn bị mở cửa buôn bán, ở cửa có một cái bóng đột nhiên bay nhanh đến.
Một binh lính mặc quân phục, loạng choạng té ngã xông vào.
Hắn ta vừa thấy Vân Tử Tiêu thì lập tức quỳ một gối, ngẩng đầu hành lễ với Vân Tử Tiêu nói: “Vân cô nương, cầu xin ngài, mau cứu điện hạ đi!”
Chén rượu trong tay Vân Tử Tiêu lập tức rơi xuống trên mặt đất, nháy mắt chia năm xẻ bảy.
Vân Tử Tiêu vô thức đứng lên, sắc mặt lạnh nhạt vô cùng bình tĩnh hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Điện hạ trúng gian kế của quân địch, bị vây lại. Bây giờ như giờ rắn mất đầu, xin Vân cô nương đến giải cứu điện hạ!” Vẻ mặt Tiểu binh cầu khẩn nhìn Vân Tử Tiêu.