Chương 1502
Trước khi gả chồng, Mặc Tử Huyên là cô cả nhà họ Mặc, quả thật là được nhận hết mọi yêu thương.
Cho nên dù cô ấy có gả chồng thì người nhà họ Mặc vẫn nuông chiều cô ấy như cũ, dù cô ấy không thiếu tiền nhưng vẫn thường xuyên nhận được tiền.
Cho dù Mặc Tử Huyên không làm gì, mỗi ngày đi đốt tiền mua vui thì cả đời này cũng không thể khuynh gia bại sản được.
Cho nên Cố Hề Hề cực kỳ ra sức giúp Mặc Tử Huyên tiêu tiền.
Hai người tùy tay chọn một đống đá gốc, sau đó tìm người chuẩn bị cắt đá.
Cố Hề Hề mua không nhiều lắm, chỉ mua mười khối, tùy tiện chơi.
Mặc Tử Huyên mua một hơi hơn trăm khối.
Nhiều đá như vậy, nếu cắt hết thì sẽ tốn không ít thời gian, cho nên hai người chỉ chọn cắt ba khối.
Khối thứ nhất chính là khối đá Cố Hề Hề mua.
Người cắt đá hỏi muốn cắt như thế nào, Cố Hề Hề tùy tiện khoa chân múa tay: “Cắt như thế này đi.”
Người cắt đá gật đầu, cắt theo chỗ Cố Hề Hề chỉ, một dao cắt xuống, mọi người xung quanh lập tức kêu lên: “A, ra rồi ra rồi! Đây là đá pha lê! Thế mà lại là pha lê!”
Cố Hề Hề lập tức ngây người.
Cô thực sự chỉ là tiện tay mua mà thôi!
Không ngờ lại cắt ra đồ thật kìa.
Nhìn có vẻ chất lượng rất tốt.
Mặc Tử Huyên đứng ở bên cạnh còn vui mừng hơn Cố Hề Hề, kêu to: “Hề Hề, tay cậu cũng thật may mắn đó! Vừa ra tay đã cắt được pha lê! Khóc ngất mất, mau đưa tay cho tớ sờ một cái, tớ cũng muốn cắt được pha lê!”
Phía sau, một đám người xông tới, vội vàng hỏi: “Xin hỏi, cô có bán cái này hay không? Tôi trả ba mươi triệu, cô bán cho tôi đi!”
“Ông này, ông đúng là quá gian trá rồi đấy? Một khối đá gốc to như vậy mà ông trả có ba mươi triệu thôi sao? Ông thấy cô gái người ta trẻ người nên lừa chứ gì? Cô gái, cô bán cho tôi đi, tôi trả năm mươi triệu!”
“Tôi trả sáu mươi triệu!”
“Sáu mươi lăm triệu!”
“Bảy mươi triệu!”
Cuối cùng, khối đá gốc này đã được người ta trả đến giá chín mươi triệu!
Cố Hề Hề hít sâu một hơi: “Cắt đá quý này kiếm được nhiều tiền như vậy?”
Doanh thu buôn bán một quý của công ty trách nhiệm hữu hạn mỹ phẩm Danny cũng chỉ kiếm được hơn một trăm triệu, một khối đá như vậy mà lại vượt qua doanh thu buôn bán cả một quý của một công ty!
“Đúng vậy, nếu không sao lại gọi là cá độ đá quý đây?” Mặc Tử Huyên cười hì hì nói: “Chơi chính là cảm giác tim đập dồn dập.”
Gương mặt Cố Hề Hề đầy vẻ xin lỗi, cô nói với những người khác: “Xin lỗi, nhưng tôi sẽ không bán khối đá này.”
Đây chính là lần đầu tiên cô cắt được khối đá gốc có chất lượng tốt như vậy, cô phải giữ lại để điêu khắc thành mấy vật nhỏ nhỏ tặng cho người lớn trong nhà.
Dù là bố mẹ bên nhà họ Vân hay là bà cụ Doãn bên nhà chồng, cùng với anh em họ hàng hai bên, đầu phải tặng một hai món quà nhỏ.
Nhưng người đó thấy Cố Hề Hề thật sự không muốn bán, lúc này mới tiếc nuối rời đi.