Chương 2017
Khương Hữu nghe thấy Tiêu Diễm Diễm đang châm biếm nên lập tức hừ một tiếng: “Học thức uyên bác còn hơn một chữ bẻ đôi cũng không biết!”
“Cô!” Tiêu Diễm Diễm trừng mắt liếc Khương Hữu một cái, nhưng vì ngại những người khác nên cũng không dám nói gì.
Chu Tuyết Nhi nói: “Khoai lang đỏ tốt lắm, mọi người đừng nghĩ đây là đồ ăn của người nghèo. Thật ra chúng ta ăn sợi khoai tây chiên là được làm từ cái này. Khoai lang đỏ còn nhiều cách làm khác lắm, ăn rất ngon.”
“Đúng đúng đúng.” Những người khác phụ họa sôi nổi.
Lúc này, Doãn Tư Thần và Cố Miểu từ bên ngoài đi vào thấy mọi người đã ngồi xuống là lập tức cười nói: “Hôm nay mọi người có lộc ăn đấy. Trên bàn ăn của quý vị có khoai lang đỏ do chính tôi đào được, tôi đã dùng nước của con suối trong núi tưới lên nên có rất nhiều chất dinh dưỡng.”
Sắc mặt của Khương Hữu còn tỏ ý ghét bỏ bỗng nhiên xán lạn hẳn lên, cô ta nối thêm vào: “Đúng vậy, đúng vậy, khoai lang đỏ này rất tốt cho cơ thể người, anh Doãn đây thật chu đáo.”
Tiêu Diễm Diễm và những người khác dùng ánh mắt kì lạ nhìn Khương Hữu.
Tốc độ lật mặt này, thật đáng nể phục.
Sau khi Doãn Nhất Nặc ngồi xuống, cô ngó đông ngó tây rồi nói với người giúp việc: “Sao Tiểu Anh không có ở đây thế?”
“Cô chủ, quản gia Tiểu Mễ đang đi thăm dò với quản gia, lát nữa sẽ về ngay ạ.” Người giúp việc hạ giọng nói.
Doãn Nhất Nặc cũng gật đầu nói: “Vậy chờ Tiểu Anh quay lại thì chính thức bắt đầu bữa cơm.”
Cố Miểu cũng nói chuyện với mấy người khác: “Hôm nay mọi người không phải ngại, không phải tiệc tùng chính thức gì nên muốn ăn gì cứ ăn. Muốn tán gẫu như nào cứ việc, mọi người cứ thoải mái tự nhiên nhé.”
“Vâng vâng, cảm ơn cậu Cố.” Mọi người phụ họa.
Chốc lát sau thì Mễ Tiểu Anh cũng từ ngoài trở về, Doãn Nhất Nặc vẫy tay kêu Mễ Tiểu Anh ngồi bên cạnh mình.
Không biết cố ý hay cố tình.
Đúng lúc Mễ Tiểu Anh lại ngồi đối diện với Doãn Ngự Hàm.
Doãn Ngự Hàm chờ Mễ Tiểu Anh ngồi xuống rồi mới nói: “Tự mình vất vả thu hoạch mấy ngày nay rồi, cô có muốn nếm thử không?”
Nói xong, Doãn Ngự Hàm gắp một miếng khoai lang đỏ bóng bẩy đưa đến trước mặt Mễ Tiểu Anh.
Tầm mắt của mọi người đều nhìn về phía Mễ Tiểu Anh.
Doãn Ngự Hàm vừa mới nói là tự mình đào được giờ lại thêm một Mễ Tiểu Anh nữa.
Chẳng lẽ hai người bọn họ hẹn hò riêng với nhau mà không thành chăng?
Mễ Tiểu Anh sợ hãi đến rợn da đầu.
Doãn Ngự Hàm, người này thật là…
Mễ Tiểu Anh dùng sức hít một hơi thật sâu rồi điều chỉnh lại cảm xúc nói: “Nếu đã tự mình bắt tay vào làm là món ăn sẽ thơm ngon hơn, quả thực phải nếm thử! Khuê Sinh cũng rất vất vả, cho Khuê Sinh nếm thử đi!”
Khuê Sinh cười tủm tỉm nói: “Tôi đã nếm qua ở trong phòng bếp rồi, quả thực rất tươi ngon.”
Bây giờ mọi người xung quanh mới yên tâm.
Này, ba người ở bên nhau, chẳng phải là hẹn hò sao?