Mục lục
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2144

Mễ Tiểu Anh bất đắc dĩ khen một câu: “Tiểu Cát thật là giỏi.”

“Có thể làm việc cho chị, em rất vui.” Tiểu Cát lập tức lấy lòng nói.

Minh Hâm không thể nhìn nổi nữa rồi.

Nếu không phải thấy dáng vẻ thích thú của Doãn Nhất Nặc thì Minh Hâm đã nói ra thân phận của cô ấy từ lâu rồi.

Nhưng Doãn Nhất Nặc đã từng bảo cậu ta tuyệt đối không được để lộ thân phận của cô ấy.

Minh Hâm cũng chỉ đành nhẫn nhịn, chất chứa bí mật xuống đáy lòng thôi.

“Chẳng qua là mang theo chút đồ dùng hàng ngày thôi.” Mễ Tiểu Anh giải thích với Tiểu Cá: “Chỗ này cách xa thành phố, cho nên không tiện mua sắm. Có điều, không khí ở đây rất trong lành, yên tĩnh, thích hợp để nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng. Viện phúc lợi chỉ có thể đảm bảo cuộc sống cơ bản, không thể đáp ứng đầy đủ những nhu cầu cao của cuộc sống cho nên thỉnh thoảng sẽ thiếu đồ. Lần này tới đây, tiện tay mang theo một chút, để mọi người có cuộc sống thoải mái hơn.”

Tiểu Cát gật đầu, kiêu ngạo nhìn thoáng Doãn Nhất Nặc.

Nhìn đi, mỗi vấn đề tôi hỏi, chị Tiểu Mễ đều kiên nhẫn trả lời từng chút một đấy!

Tên tiểu bạch kiểm như cô có thể sao?

Hừ!

Sớm muộn gì tôi cũng thay thế được cô!

Minh Hâm lại cẩn thận hơn, mở miệng hỏi: “Cuộc sống của những người già ở đây thế nào?”

Viện trưởng đáp: “Đi đi đi, đưa mọi người đi dạo, để hiểu thêm về trạng thái cuộc sống của người già ở đây.”

Nói rồi, viện trưởng dẫn đầu đi, chỉ tay vào một mảnh đất trồng đầy rau nói: “Mảnh đất này ban đầu để để không, không dùng tới, chỉ đặt một vài đồ vật, mùa xuân năm nay mới bắt đầu được khai khẩn, trồng rau dưa theo mùa, y tá của chúng tôi vô cùng am hiểu về trồng trọt, Bây giờ viện phúc lợi đã ăn được các loại rau rồi, không cần phải mua rau bên ngoài nữa. Đợi mùa thu tới, có thể sẽ có nhiều rau ăn hơn nữa.”

Phía sau ruộng rau là bể tự hoại diệp lục và chất hữu cơ.” Viện trưởng chỉ vào phía xa: “Mảnh này được dùng làm đất công, trước mắt ngoại trừ tôi thì có tổng cộng mười nhân viên. Mười một người chúng tôi sẽ phụ trách các công việc hàng ngày ở viện phúc lợi. Bao gồm cả giặt rũ quần áo, nấu cơm, chăm sóc người già. Mỗi tháng sẽ có bác sĩ tới kiểm tra sức khỏe cho người già. Trước mắt về cơ bản đã đầy đủ cả Nhưng cá biệt là có vài loại thuốc bị thiếu, một phần là do giá cả cao, một phần là do không đủ nguồn cung, không thể mua được.”

“Nơi này là nơi ở của người nhà. Có tổng cộng năm tầng lầu, bên trong có hai thang máy, tiện cho người già đi lại. Mỗi tầng có hai mươi phòng, một nhà tắm công cộng và một nhà vệ sinh công cộng. Mỗi phòng có thể ở được từ hai đến năm người, tùy theo diện tích lớn nhỏ và cách bài trí phòng.”

“Đây là nơi chữa bệnh của chúng tôi. Có hai tầng, đặc biệt dành cho những người nhà bị bệnh tới đây uống và tiêm thuốc.” Viện trưởng lại chỉ vào một toàn nhà: “Trước mắt sức khỏe của hầu hết người già đều ổn, 70% có thể tự đi lại, cho nên vệ sinh của mấy tầng lầu đều do họ tự quét tước, dọn dẹp.”

“Nhân lực của chúng tôi rất thiếu, cho nên một bộ phận người già cũng kiêm luôn chứ y ta, phụ trách chăm sóc những người lớn tuổi không thể cử động. Chúng tôi sẽ có chút quà tặng và khen thưởng cho những người già có công giúp đỡ.”

“Đây là nhà ăn và trung tâm giải trí của chúng rôi.” Viện trưởng lại chỉ vào một tòa nhà rồi nói: “Ở đây còn có một quảng trường nhỏ, để người già có thể thuận tiện hoạt động. Bên trong là nhà ăn và thư viện, Người nhà có thể ở đây đọc sách, nghe hát, chơi cờ hay khiêu vũ và một số hoạt động giải trí khác.”

Doãn Nhất Nặc và Mễ Tiểu Anh đều nghiêm túc lắng nghe.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK