Chương 1708
“Không đâu, tôi cũng ngủ muộn.” Tống Sĩ Triết tùy ý mượn một cái cớ: “Cô thích ở đây đọc sách à?”
“Cũng không phải.” Dư Khiết cúi đầu mỉm cười: “Tôi tiện đường đi qua đây, thấy nơi này có một tiệm sách khá yên tĩnh nên muốn vào ngồi. Anh uống gì? Tôi mời.”
“Không, để tôi mời vẫn hơn.” Tống Sĩ Triết lập tức giơ tay lên, bấm chuông trên bàn.
Một lát sau liền có nhân viên phục vụ đi qua đó: “Hai anh chị muốn dùng gì?”
“Cho cô ấy một ly sữa nóng, cho tôi một ly nước trái cây, có thể thêm một đĩa trái cây hoặc món nhẹ nào khác, cảm ơn.” Tống Sĩ Triết nhìn vào nội dung trong thực đơn trên máy tính bảng rồi nói: “Làm phiền lấy cho tôi thêm mấy cái gối tựa.”
“Vâng.” Nhân viên phục vụ nhanh chóng lên món, đồ cũng nhanh chóng được mang ra.
Tống Sĩ Triết đưa gối tựa cho Dư Khiết: “Hôm nay thấy cô đi giày cao gót cả ngày, mệt chứ? Dùng cái này tựa vào eo sẽ thoải mái hơn một chút.”
“Cảm ơn. Anh Tống vẫn luôn chu đáo ân cần vậy sao?” Dư Khiết thả lỏng người dựa vào ghế sô pha, thoải mái thở dài một tiếng.
“Cũng tạm.” Tống Sĩ Triết mỉm cười rồi trả lời: “Cũng tùy người nữa.”
Dư Khiết cầm lấy cốc sữa nóng uống hai ngụm mới cảm thấy dạ dày thoải mái hơn một chút, lên tiếng nói: “Gia đình anh Tống rất tốt.”
Dư Khiết đã điều tra qua về gia đình Tống Sĩ Triết.
Nếu không phải vậy, cô cũng sẽ không để anh xem mắt cùng Lý Tư.
Bố mẹ Tống Sĩ Triết vẫn luôn rất yêu thương nhau. Mẹ anh là một giáo sư dạy tranh sơn dầu, rất có khí chất. Bố anh làm kinh doanh, nhưng lại không hề bị khó khăn một chút nào. Về phương diện giáo dục con cái, ông vô cùng cởi mở, nếu không thì ông cũng không để cho Tống Sĩ Triết cứ mãi học tại Úc như vậy. Có thể nói, Tống Sĩ Triết là chính là cổ phiếu của một công ty danh tiếng. Nếu Lý Tư có thể ở bên Tống Sĩ Triết, vậy thì mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp. Bối cảnh tốt, gia đình tốt, có phẩm chất, có năng lực, có kiến thức, có tài năng. Quả thực không thua bất kỳ thanh niên tuấn tú tài giỏi nào.
Chỉ đáng tiếc, Lý Tư không có cái phúc phần này.
Bố tôi quả thực rất cởi mở.” Tống Sĩ Triết nói thêm một câu: “Cô sẽ rất thích họ.”
“Thật ra muộn như vậy còn gọi anh ra, là do tôi muốn tìm một người để trò chuyện. Nhưng tôi ở đây cũng không có bạn bè gì, hoặc có thể nói, bạn bè cũ trước đây cũng dần xa cách, không còn liên lạc gì với nhau. Đặc biệt là với vị trí hiện tại của tôi, cũng sẽ bị hạn chế phạm vi kết bạn. Tôi luôn không cho những người khác cơ hội để lại gần tổng giám đốc Mặc, hoặc là mượn tay tôi làm tổn hại đến lợi ích tập đoàn Mặc Thị. Vì vậy tôi tìm mãi, cũng chỉ tìm được anh là có thể nói chuyện cùng.”
“Vô cùng vinh dự.” Tống Sĩ Triết ánh mắt rất nhẹ nhàng nhìn Dư Khiết: “Tôi hy vọng trong tương lai, khi cô cần tìm người nói chuyện, đều có thể nghĩ đến tôi.”
Dư Khiết bật cười: “Vậy, lời này của anh Tống, là muốn nói rõ chúng ta hiện tại đã là bạn bè rồi sao?”
“Đương nhiên.” Tống Sĩ Triết nói thêm một câu trong lòng: “Tôi càng muốn trở thành bạn trai của em.”
Dư Khiết thở nhẹ nhõm, rũ mắt xuống: “Hôm nay tâm trạng của tôi có hơi rối, không biết nên nói gì.”
“Không có gì, muốn nói gì thì cứ nói đó, tôi luôn nghe.” Tống Sĩ Triết rót một ly nước cho Dư Khiết, đặt xuống trước mặt cô.
“Tình hình gia đình tôi, anh có thể không hiểu rõ lắm. Người bố trên danh nghĩa của tôi, thật ra có cũng như không có. Trước khi tôi mười tám tuổi, tôi cũng đã có một gia đình hạnh phúc viên mãn. Nhưng ngày tôi tròn mười tám tuổi, bọn họ nói với tôi, thứ tôi luôn cho rằng hạnh phúc viên mãn, thật ra đều là giả hết. Đó là bọn họ diễn cho tôi xem. Sau khi tôi mười tám tuổi, họ chia tay nhau, tự có gia đình mới của riêng mình, hơn nữa còn nhanh chóng có con cái. Vì vậy, tôi liền trở thành một đứa dư thừa. Suốt thời gian đại học, tôi đều phải tự dựa vào chính mình. Tôi dựa vào học bổng và công việc bán thời gian để trả học phí, sinh hoạt phí. Năm ba đại học, tôi lại tự dựa vào bản lĩnh của mình để vượt lên hơn một nghìn đối thủ cạnh tranh khác, giành lấy xuất sang Mỹ học miễn phí hai năm. Sau khi tốt nghiệp, cũng không ai hỏi tôi muốn đi đâu. Tôi bắt đầu làm một thực tập sinh nhỏ cho một công ty luật sư, sau đó từng bước từng bước trở thành một luật sư chính thức như bây giờ.”