Chương 1943
Ánh mắt của cô gái này nhìn anh khiến anh vô cùng phản cảm.
Từ nhỏ đến lớn, những người dùng ánh mắt này để nhìn anh đều có toan tính trong lòng, không có một ai là tốt cả.
Lâu dần, đối với những người như thế, anh chỉ càng tránh xa hơn.
Khương Tả thấy Doãn Ngự Hàm tỏ thái độ lạnh nhạt với em gái của mình cũng không buồn bực, nhanh chóng nói: “Đã làm phiền rồi, tôi xin được dẫn em gái tôi đi làm quen với những người khác nữa.”
“Ừm.” Doãn Ngự Hàm hơi rũ mắt xuống, không hờn không giận ừ một tiếng.
Bấy giờ, Khương Tả mới lôi kéo Khương Hữu đang vừa đi một bước ngoảnh đầu lại ba lần rời đi.
Cố Miểu nhìn thấy dáng vẻ của Khương Hữu, trêu chọc Doãn Ngự Hàm nói rằng: “Chậc chậc chậc, lại có thêm một cô gái bị cái vẻ ngoài này của cậu Doãn lừa bịp rồi.”
“Ít nói đi.” Doãn Ngự Hàm tức giận trừng Cố Miểu một chút, uống một ngụm sâm banh rồi nói rằng: “Khi anh còn ở nước ngoài thì ít trêu chọc người khác à?”
“Em đừng có vu oan, hãm hại anh! Anh không muốn để Tiểu Nặc hiểu lầm anh đâu!” Cố Miểu nhanh chóng thanh minh: “Từ trước đến giờ, anh chưa bao giờ thèm nhìn đến những cô gái kia!”
“Anh nói giống như em thì có vậy.” Doãn Ngự Hàm hừ một tiếng, nói rằng: “Đều là một đám người dung tục tầm thường.”
Cố Miểu hạ thấp giọng, nói rằng: “Nhìn kìa, cái người bên cạnh Tiểu Anh là ai vậy?”
Doãn Ngự Hàm nhìn về hướng Cố Miểu chỉ, liền thấy một người đàn ông đứng trước mặt Mễ Tiểu Anh, cúi đầu nói gì đó.
Mễ Tiểu Anh vẻ mặt tươi cười đáp lại.
Thấy cảnh này, Doãn Ngự Hàm cảm thấy trong lòng hơi khó chịu.
Tại sao đối với anh thì lạnh nhạt, thờ ơ mà đối với người đàn ông khác thì vui vẻ nói chuyện như vậy?
Doãn Ngự Hàm lập tức bỏ ly rượu xuống, muốn đi về phía Mễ Tiểu Anh.
“Đừng kích động.” Cố Miểu kéo lại lại cánh tay của Doãn Ngự Hàm: “Từ trước đến giờ, Tiểu Anh luôn là người có chừng mực. Ngày hôm nay là tiệc rượu của Mặc Ngữ Mặc Thuyết, em đừng làm gì phá hỏng không khí. Nhóm em trai, em gái đã tốn nhiều công sức chuẩn bị chào đón chúng ta như vậy.”
“Ừm.” Bước chân của Doãn Ngự Hàm dừng lại, sắc mặt của anh càng khó coi hơn.
Ở bên kia, Mễ Tiểu Anh đang khách khí ứng phó một vị cậu ấm mà Doãn Nhất Nặc ném lại cho cô.
“Ngài Đường đây nếu như không có chuyện gì khác, tôi xin phép rời đi trước, cô chủ chỉ có một người, tôi sợ cô ấy không ứng phó được.” Mễ Tiểu Anh lễ phép nói rằng.
“Không vội.” Đường tiên sinh gấp gáp nói rằng: “Ở thành phố N không có ai lại dám không cho cô Doãn mặt mũi đâu, trợ lý Mễ đừng quá lo lắng làm gì. Chỉ là, trợ lý Mễ thật sự không muốn suy nghĩ lại về đề nghị của tôi một chút sao?”
Mễ Tiểu Anh ánh mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ, thế nhưng theo lễ phép, cô ta chỉ có thể lặp lại câu trả lời của bản thân mình một lần nữa: “Thực xin lỗi, tạm thời tôi còn chưa có suy nghĩ gì về chuyện riêng tư cá nhân. Hơn nữa, tôi tin tưởng bà chủ sẽ lựa chọn cho tôi một người chồng xứng đáng.”
“Sắp xếp? Lẽ nào người mà Doãn phu nhân lựa chọn cho cô thì cô sẽ thích sao?” Đường tiên sinh không bỏ qua nói thẳng: “Trợ lý Mễ, tôi là thật lòng với cô, cô có thể thử suy nghĩ lại không?”
Đáy lòng Mễ Tiểu Anh oán thầm đủ kiểu, Doãn Nhất Nặc sao lại vứt cái chuyện phiền phức như vậy cho cô chứ?