Mục lục
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1602

Mà lúc này, Rắn Độc đã hoàn toàn rút khỏi chiến trường, anh ta như thở phào nhẹ nhõm, thật sự thả lỏng.

Đội viên của anh ta không nhịn được hỏi: “Đội trưởng, anh làm sao thế? Sao lại sợ tới mức này?”

Rắn Độc dừng bước, quay đều lại nhìn trang viên ở phía xa xa, cảm thấy mấy ngày này anh ta thật sự giống như đang nằm mơ.

Rắn Độc nhẹ nhàng trả lời: “Tôi có thể không sợ sao? Tôi có để chiến đấu với con người, nhưng tôi không thể chiến đấu với giống loài không phải con người. Mặc Tử Hân, nhìn thì vừa đẹp trai lại còn lịch sự nhưng mọi người có biết bên cạnh anh ta cất giấu bao nhiêu lực lượng đáng sợ không?”

Những người khác rối rít lắc đầu tỏ vẻ không biết.

Rắn Độc khẽ nhắm mắt lại, nói tiếp: “Mười năm trước, tôi có may mắn được tham gia một cuộc chiến tranh. Càng may mắn hơn nữa là tôi và Mặc Tử Hân ở cùng một phe. Tôi tận mắt nhìn thấy bên cạnh anh ta có bốn sát thủ tựa như lớp sương mù dày đặc, bọn họ giết người dễ như ăn kẹo vậy. Có một lần, tôi muốn nhìn rõ mặt của bốn người kia nhưng còn chưa tới gần tôi đã thấy hối hận rồi. Lúc một người trong số bốn người họ nhìn về phía tôi, tôi cảm giác bản thân mình như người đã chết rồi vậy.”

“Đội trưởng, có phải anh đọc nhiều tiều thuyết quá rồi không? Trên thế giới này sao có thể có người như vậy?” Các đội viên nhất thời xôn xao.

“Bởi vì mọi người căn bản không hiểu cái gì là truyền thừa.” Rắn Độc hừ một tiếng rồi nói tiếp: “Tôi đã nói với mọi người rồi, chọc ai cũng đừng chọc tới gia tộc nào có truyền thừa. Nhà họ Mặc đã truyền thừa bao nhiêu năm như vậy, mọi người thật sự cảm thấy nếu không có đồ gì đó, họ có thể dễ dàng truyền thừa sao? Cái tên điên nhà họ Khúc kia đã chọc tới Mặc Tử Hân, vậy thì anh ta cứ chờ bị xử lý đi!’

Nói xong, Rắn Độc không chịu kể tiếp nữa.

Rắn Độc cảm thấy đời này anh ta nên giữ khoảng cách với người đàn ông này, tốt nhất là cả đời này cũng không gặp lại anh ta nữa.

Mấy đội viên cảm thấy tò mò, còn muốn quấn lấy Rắn Độc bảo anh ta kể thêm chút nữa nhưng Rắn Độc không chịu nói thêm.

Sau một hồi dây dưa, giằng co, cuối cùng anh ta chỉ có thể bất dắc dĩ nói: “Mọi người có từng nghĩ, chủ nhà họ Doãn, người làm tổng giám đốc kia không tới, lại dám để vợ của mình tới tham gia một buổi tiệc tối dù biết rõ nó là một cái bẫy mà không có chuẩn bị gì sao? Nói như vậy, ngoại trừ một Mặc Tử Hân vô cùng đáng sợ, Doãn Tư Thần còn là kẻ đáng sợ hơn. Bản lĩnh tính toán lòng người của anh ta, tốt nhất cả đời này mọi người cũng đừng gặp phải anh ta thì hơn.”

Đội viên của Rắn Độc, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, họ đều cảm thấy chắc chắn đội trưởng nhà mình đã bị làm phép rồi.

Hoặc là đội trưởng đã bị Mặc Tử Hân dọa sợ vỡ mật rồi.

Bỏ đi bỏ đi.

Dù sao đã rút lui rồi, cũng không thể quay trở lại nữa, cứ như vậy đi.

Lúc này, bọn họ không hề biết chẳng bao lâu nữa, họ sẽ biết ơn sự sáng suốt của đội trưởng như thế nào.

Đến lúc đó, bọn họ chỉ hận không thể cúng bái đội trưởng của mình!

Nếu không phải đội trưởng của họ kịp thời rút lui, vậy thì có lẽ gần như toàn bộ đội viên sẽ bị tiêu diệt.

Cậu bảy nhà họ Khúc đã định trước là sẽ không nghe được những lời này của Rắn Độc.

Bởi hiện tại anh ta đang rất nóng nảy.

Dù anh ta có lấy ra thêm bao nhiêu tiền đi chăng nữa thì cũng không có ai chịu tiến công.

Hai mắt cậu bảy nhà họ Khúc đỏ ngầu: “Tôi đã tốn tiền mời các người tới đây, các người làm gì vậy? Tiền này có muốn lấy hay không đây?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK