Chương 2265
“Bày đặt mạnh miệng quá. Ông thì có thể giúp gì cho tôi được chứ?” Casey nhìn ông ta một cách khinh bỉ: “Nếu không phải trông ông giống như một con chó thì tôi e rằng ngay cả cổng sân bay ông cũng không được vào đâu, đúng không?”
Ông ta không thèm đếm xỉa mà chỉ mỉm cười và nói: “Tôi không thể so sánh với cô Casey về mấy thứ tào lao này. Nhưng mèo có cách của mèo và chó có cách của chó. Trong tay tôi có một thứ chắc chắn có thể giúp ích được cho cô Casey.”
“Nói thử xem.” Đột nhiên Casey cảm thấy có hứng thú, nếu như ông già này dám nói dối cô ta thì ông ta chết chắc rồi.
Mãi mà ông ta mới móc ra được từ trong túi ra một chiếc USB có kích thước bằng móng tay, đặt lên bàn và nói: “Vật này cho phép Mễ Tiểu Anh tình nguyện rời khỏi Doãn Ngự Hàm.”
Casey ngồi thẳng dậy và liếc nhìn chiếc USB một cách nghi ngờ: “Ồ? Đúng vậy sao?”
“Thật không dám giấu giếm gì cô, tôi chính là bố ruột của Mễ Tiểu Anh.” Ông ta cười: “Nhưng mà, đứa con gái bất hiếu này không những không coi trọng tôi mà còn muốn giết tôi nữa. Đương nhiên người làm bố này muốn dạy cho nó một bài học. Cô ta vẫn luôn muốn lấy những thứ trong chiếc USB này, cho nên cô chỉ cần dùng thứ này để đe dọa Mễ Tiểu Anh rời khỏi nhà họ Doãn thôi. Cô nghĩ cô ta còn uy hiếp được cô không?”
“Tại sao tôi phải tin ông chứ?” Casey nhìn ông ta với vẻ sợ hãi: “Nếu đây là một cái bẫy thì sao?”
Casey không thể nào hiểu nổi.
Bố cô ta luôn tìm mọi cách để yêu thương chiều chuộng cô ta.
Trên đời này làm gì có người bố nào muốn hãm hại con gái của mình chứ.
Không thể tin được mà.
“Cô có thể tin hoặc không tin.” Ông ta đang ngồi đó, nhìn thấy Casey im lặng thì cầm chiếc USB lên định bỏ đi.
Casey vội đưa tay ra chặn lại: “Chờ đã. Sao ông lại tìm tôi?”
Ông ta nheo mắt nói: “Cô không muốn thứ này thì tự nhiên cũng sẽ có người muốn. Chẳng qua là tôi chỉ tiện đường gặp cô Casey nên muốn giúp cô thôi. Nếu cô Casey không tin thì tôi sẽ không khiến cô đây chán ghét tôi nữa. Tạm biệt.”
“Tôi có nói là không cần đâu.” Đột nhiên Casey trở nên căng thẳng.
Nếu thứ này thực sự có thể đe dọa Mễ Tiểu Anh, tại sao cô ta không muốn nó chứ?
Cứ thử đi, nếu thành công thì sao?
Đột nhiên ông ta mỉm cười và giơi ra năm ngón tay: “Tôi muốn có năm mươi nghìn đô la Mỹ và tôi muốn có ngay bây giờ.”
Casey vui vẻ không chút do dự lấy điện thoại di động ra chuyển tiền cho ông ta.
Năm mươi nghìn đô la Mỹ không phải là một con số nhỏ đối với Casey, nhưng nó vẫn vừa túi tiền của cô ta.
“Thành giao.” Ông ta thả tay ra, nhìn xung quanh đầy vẻ cảnh giác rồi nói: “Nhớ đừng bao giờ nói với ai rằng cô đã từng gặp tôi.”
“Tôi biết rồi.” Casey gật đầu, cô ta cũng không muốn người khác biết rằng cô ta đã gặp một người thấp kém như vậy.
Ông ta cầm tiền và ngay lập tức rời khỏi sân bay.
Ông ta đắc ý vô cùng.