Chương 982
Tiểu Vương không tiện nói chuyện với anh quá nhiều, tuy rằng hai người cũng đã kết hôn, nhưng đều có chủ nhân riêng của mình!
“Không sao đâu, chỉ là đi thăm bệnh thôi.” Tiểu Vương bảo anh nhanh trở về: “Nói với Tổng giám đốc Doãn một tiếng, tối nay mợ chủ có thể về hơi muộn.”
“Anh biết rồi.” Tiểu A không phải là người nhiều chuyện, rời đi ngay sau khi giao đồ ăn.
Tiểu Vương bưng đồ ăn vào, dọn bàn, để Cố Hề Hề và Vân Mạc Dung tiện ăn cơm.
Mặc dù đây là một phòng bệnh bình thường… nhưng mà một người giàu ở thì có thể nào mà bình thường được chứ?
Vì vậy, phòng bệnh này vẫn rất rộng rãi, cũng tiện việc ăn cơm.
Cố Hề Hề rót một bát canh cho Vân Mạc Dung rồi nói: “Hôm trước mẹ gửi cho em một gói nhân sâm để bồi bổ cơ thể, vì thế đầu bếp ở nhà ngày nào cũng hầm canh cho em ăn, em ăn đến phát ngán luôn!”
“Thân thể của em bị tổn hại nặng nề, nên bồi bổ thêm.” Vân Mạc Dung nghiêm giọng nói: “Nếu lúc đó không phải do chị nhận ra trà có tác dụng bồi bổ cơ thể, chị đã không bị lừa đi tới rừng rậm nguyên thủy kia.”
“Người đó cũng thật là đáng ghét!” Cố Hề Hề tức giận nói: “Lừa gạt chúng ta thì thôi đi, còn muốn nuốt chửng sức mạnh linh hồn của chúng ta! Thật may là anh ta đã thất bại!”
Vân Mạc Dung cười lắc đầu: “Chuyện qua rồi, đừng nhắc đến nữa.”
Hai người đang nói chuyện, Tiểu Vương bên cạnh vô tình nhìn về phía Nhất Nhiễm trên giường, vừa thấy ngón tay Nhất Nhiễm liền động đậy.
Tiểu Vương đột nhiên hô lên: “Này, này, anh ta tỉnh rồi, tỉnh rồi!”
Cố Hề Hề và Vân Mạc Dung đồng thời đặt bát đũa xuống, nhìn về phía giường.
Nhìn thấy Nhất Nhiễm từ từ mở mắt, đảo mắt một vòng trong phòng, cuối cùng cũng sững sờ ngừng trên người Vân Mạc Dung.
Anh ta nhẹ nhàng nở nụ cười, đôi mắt đặc biệt sáng ngời, yếu ớt nói: “Tôi hình như vừa nghe có người nói, cô ấy tha thứ cho tôi.”
Vân Mạc Dung thoáng cười giễu cợt, cười khổ nhìn Nhất Nhiễm.
Thế nhưng, nhìn thấy anh ta có thể khôi phục lại được ý thức sinh tồn, cô ấy vẫn rất vui vẻ.
Đức Phật đã nói: Cứu một mạng người hơn dựng xây bảy tòa tháp.
Cô ấy đã cứu một mạng người, cô ấy phải là người luôn xứng đáng được hưởng hạnh phúc.
“Ừm, tôi tha thứ cho anh.” Vân Mạc Dung nhìn Nhất Nhiễm, nói: “Vậy thì anh phải mau chóng khỏe lại nhé?”
“Được rồi.” Nhất Nhiễm nhìn Vân Mộ Dung bằng ánh mắt trong veo, nhẹ nhàng nói, giọng điệu du dương, mang theo ẩn ý chưa dứt.
Ẩn ý chưa dứt này, ngay cả Cố Hề Hề luôn sống theo nền văn minh hiện đại nghe mà còn thấy xiêu lòng, huống hồ là người có trái tim nhiệt huyết như Vân Mạc Dung.
Tiểu Vương đứng ở bên cạnh, hết nhìn Cố Hề Hề, Vân Mạc Dung rồi lại nhìn Nhất Nhiễm đang nằm trên giường.
Thế nhưng thân là một trợ lý đạt tiêu chuẩn thì phải hiểu được cái gì nên biết và cái gì không nên biết.
Vì vậy, Tiểu Vương quyết định giả vờ rằng mình không biết gì cả.
Sau khi Nhất Nhiễm tỉnh dậy, cả Cố Hề Hề và Vân Mạc Dung đều không ở lại bệnh viện quá lâu.
Nhất Nhiễm cũng không ngăn Vân Mạc Dung về, khóe miệng của anh ta vẫn mỉm cười, như thể anh ta rất hài lòng với kết quả này.