Chương 1638
“Thành phố N, đã từng có hàng nghìn cựu chiến binh tàn tật đã nghỉ hưu. Họ có thể hơi khó khăn khi làm công việc bên ngoài, nhưng nếu làm những công việc này, chỉ cần họ được đào tạo bài bản, về cơ bản họ có thể thành thạo.” Tử Hân tiếp tục: “Có thể coi đây là việc làm từ thiện trong khi kiếm tiền của các nhà tư bản. Đó là lý do tại sao tôi nói đây là một việc phúc lợi bán công khai.”
“Điều này đã là tuyệt vời rồi. Đừng lo lắng, tôi sẽ chào đón họ và bật đèn xanh cho anh trong suốt quá trình. Nếu cần sự giúp đỡ của tôi, cứ việc lên tiếng.” Cố Hề Hề nói một cách nghiêm túc: “Được, vậy cảm ơn em trước. Mợ chủ nhà họ Doãn đương nhiên là nói lời giữ lời rồi.” Mặc Tử Hân cười nhìn Cố Hề Hề, tình ý dấu trong mắt rất tốt. Anh ta không muốn làm cho Cố Hề Hề xấu hổ, không ai biết, anh ta chưa bao giờ quên cô.
“Tôi sẽ đánh tiếng cho anh gia nhập. Nhà họ Doãn đều có nghĩa vụ làm điều này. Vì chúng ta đã chiếm lợi thế lớn như vậy, nên chúng ta nên làm một số hoạt động từ thiện.” Cố Hề Hề nói một cách nghiêm túc: “Vào thời điểm đó, nhân danh Danny, tôi cũng sẽ quyên góp và giúp đỡ.”
“Được, đến lúc đó tôi sẽ bảo Dư Khiết tiếp đãi em.”
“Ừm.” Sau đó Cố Hề Hề đã nói rất nhiều về nhà máy này với Mặc Tử Hân.
Càng hiểu, Cố Hề Hề càng ngưỡng mộ Mặc Tử Hân.
Hai người nói chuyện khá lâu, đến nỗi một nhóm người muốn tìm kiếm sự hiện diện của họ nhưng không thể tìm thấy người.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Cố Hề Hề nhanh chóng gửi một tin nhắn cho Dư Khiết để trấn an cô ấy và Mặc Tử Hân đã đồng ý.
Sau khi nhận được tin nhắn, Dư Khiết thở phào nhẹ nhõm.
May mắn thay, mọi thứ đã diễn ra theo đúng kế hoạch.
Tiết Tuyết cả đêm không tìm thấy cơ hội để nói chuyện với Mặc Tử Hân nữa, cô ta vô cùng lo lắng.
Cuối cùng cô ta đợi mãi đến khi một người hầu bên cạnh Mặc Tử Hân và Cố Hề Hề đi ra ngoài, cô ta tháo chiếc vòng lục bích xuống, đeo nó vào tay người kia: “Tôi chỉ muốn nghe ngóng một chút, bọn họ vừa nãy ở trong phòng nói những gì. Anh yên tâm, tôi bảo đảm không khai ra anh, anh cũng thấy rồi đó, ngoại hình của tôi trông giống mợ chủ Doãn như vậy, sao tôi có thể hại họ được, vậy chẳng khác tự chặt tay mình. Chỉ cần nói cho tôi biết, bọn họ ở trong đó nói cái gì, thì cái này sẽ thuộc về anh.”
Người hầu vừa mới được chuyển đến trang viên làm việc, chưa từng thấy thứ đồ tốt như vậy, cho nên mới bị dụ.
Anh ta ngập ngừng hồi lâu rồi mới nói: “Thực ra thì anh ấy không nói gì cả. Ngài Mặc nói sẽ thành lập một công ty ở thành phố N, chuyên làm từ thiện. Sau đó mợ chủ Doãn nói rằng cô ấy cũng sẽ tham gia.”
Đôi mắt Tiết Tuyết chớp chớp.
Từ thiện? Thành phố N?
Tiết Tuyết đột nhiên đoán được điều gì, đôi mắt cô ta đột nhiên sáng lên.
Chỉ cần cô ta thể hiện lòng tốt của mình, cô ta có thể gây ấn tượng với Mặc Tử Hân sao?
Tiết Tuyết mỉm cười hài lòng và nói với người hầu: “Chiếc vòng này thuộc về anh.”
Người hầu vui mừng khôn xiết và cảm ơn rời đi.
Sau khi Tiết Tuyết rời đi, cô ta nhanh chóng đến gần bà Tiết để bàn bạc: “Mẹ, con vừa nhận được một tin rất quan trọng. Mặc Tử Hân sẽ trở về nước sớm thôi. Anh ấy quyết định đến thành phố N làm từ thiện. Con nhất định phải đi theo. Chỉ cần con xuất hiện bên anh ấy vài lần, con không tin rằng anh ấy không động tâm với con!”
Bà Tiết rất hài lòng với sự nhạy bén của con gái mình và nói: “Vậy thì hãy làm những gì con muốn. Mẹ đã xem danh sách khách mời, hiện trường ngày hôm đó không có nhiều khán giả xinh đẹp hơn con. Họ có đẹp hơn nữa thì cũng có lợi ích gì chứ? Con là người duy nhất giống Cố Hề Hề! Con gái yêu của mẹ, tương lai của nhà họ Tiết chúng ta đều nhờ cả vào con đó.”
Tiết Tuyết tự hào nói: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con sẽ không dễ dàng từ bỏ.”