Chương 2107
“Cô!” Người bị đánh bay phun ra một ngụm máu, cùng với máu loãng còn có một cái răng.
“Đừng xúc động! Nó là cô chủ của nhà họ Doãn đấy!” Người đầu tiên chạy nhanh đến nâng người bị đánh dậy, nhanh chóng thấp giọng nói: “Tổng giám đốc Tần cũng không dám động vào nhà họ Doãn đâu!”
“Vậy thì phải làm sao bây giờ? Cứ trơ mắt nhìn Minh Hâm bị dẫn đi à?” Người thứ hai mơ hồ không rõ nói: “Chúng ta đợi cơ hội này đã nhiều ngày lắm rồi, vất vả lắm mới chờ đến cơ hội này!”
“Sau này sẽ có cơ hội khác!” Người đầu tiên nhanh chóng quyết định nói với Doãn Nhất Nặc: “Cô Doãn, mời cô! Chúng tôi tuyệt đối không dám làm chậm trễ chuyện của cô!”
“Xem như mấy người biết điều. Cút!” Bộ dáng của Doãn Nhất Nặc cực kỳ không kiên nhẫn.
Hai người kia không cam lòng nhìn thoáng qua Minh Hâm, rồi xoay người rời đi.
Hốc mắt Minh Hâm đã đỏ, cậu ta đi đến thấp giọng nói cảm ơn: “Hôm nay lại được cô cứu một lần nữa. Là do tôi quá yếu đuối, luôn làm liên lụy đến cô.”
“Liên lụy hay không thì chưa nói. Mà anh đó, không phải hôm qua nói trốn mấy ngày sao? Sao tự nhiên hôm nay lại ra ngoài?” Doãn Nhất Nặc hỏi lại cậu ta.
“Hôm nay một người bạn tốt của tôi bị bệnh, nếu không thể lên sân khấu biểu diễn đúng hạn sẽ phải đền tiền vi phạm hợp đồng gấp mười lần. Trước kia cậu ấy rất quan tâm tôi, vì vậy tôi thay cậu ấy biểu diễn màn này.” Minh Hâm có chút chột dạ và bất an nói: “Tôi cứ nghĩ ở bên đây sẽ không gặp phải người của tổng giám đốc Tần, nào ngờ bọn họ lại…”
Doãn Nhất Nặc nhìn quần áo trên người mj, chúng không phải thương hiệu lớn gì, giống như quần áo rẻ tiền trên vỉa hè, vừa nhìn đã biết dường như điều kiện kinh tế của cậu ta không tốt cho lắm.
Cậu ta thay người khác biểu diễn chắc cũng vì kiếm tiền nhỉ?
Nghĩ như vậy Doãn Nhất Nặc trở nên mềm lòng, cô mở miệng hỏi: “Ăn cơm không?”
“Không đói bụng…” Lời còn chưa nói xong bụng đã thầm thì kêu lên, khiến cho khuôn mặt của Minh Hâm đỏ bừng.
Thật ra từ buổi sáng đến giờ cậu ta vẫn chưa ăn gì cả.
Đồ ăn Mễ Tiểu Anh chuẩn bị cho cậu ta đều là cùng ngày, ăn xong thì hết sạch.
Tối hôm qua cậu ta đã ăn một cái lẩu của Doãn Nhất Nặc, hôm nay cảm thấy ngại nhận đồ ăn từ người hầu đưa đến, vì vậy hôm nay tính đến biểu diễn một lúc, kiếm chút phí báo trước để lấp đầy cái bụng.
Nhưng không ngờ nửa đường lại gặp phải người của Tần Trọng, sau đó lại được Doãn Nhất Nặc cứu lần nữa.
“Tôi cũng chưa ăn, nếu anh có thời gian, thì ăn cơm cùng tôi một lát đi.” Doãn Nhất Nặc không vạch trần lòng tự trọng của thiếu niên đáng thương này nữa, cô mở miệng nói: “Bây giờ anh quay về nhất định vẫn sẽ bị theo dõi.”
Minh Hâm nghĩ nghĩ, cậu ta biết lời Doãn Nhất Nặc nói đều là sự thật, vì vậy gật gật đầu: “Vậy làm phiền cô rồi.”
“Đi thôi.” Doãn Nhất Nặc lắc đầu không nói gì, thân là một người con trai, cả một chút sức chiến đấu cũng không có.
Haiz, đúng là hồng nhan họa thủy!
Doãn Nhất Nặc dẫn Minh Hâm vào một nhà hàng, gọi cả một bàn đồ ăn.
Minh Hâm ăn rất ít, không ăn món chính mà chỉ ăn một ít rau xanh.
Doãn Nhất Nặc nhìn tay chân nhỏ nhắn của Minh Hâm, nhịn không được nói: “Anh không ăn nhiều chút thì làm sao có sức phản kháng lại những người bắt anh?”