Chương 1756
“Nói là như vậy, nhưng chuyện này không thể làm như vậy được. Tôi phải nơm nớp lo sợ mới bước lên được đến cái vị trí này, cũng không thể để cho người khác nắm được điểm yếu của mình được.” Dư Khiết ăn xong canh sườn trong hộp giữ nhiệt, nói: “Tay nghề làm canh sườn của Đậu Miêu càng ngày càng cao đấy.”
“Đây là xương sườn mà nhà của cô ấy đặc biệt gửi tới đó. Nghe nói gì mà lợn không phải ăn thức ăn cho gia súc mà lớn đâu, mà là ăn thức ăn chuyên dùng khác đấy. Thật ra tôi cũng đã nói với bố mẹ cô ấy rằng tất cả thịt ở đây đều là thịt của nhà họ Duẫn cung cấp riêng.” Thẩm Khả Khả nói: “Dù sai cũng là trái tim của người mẹ.”
Dư Khiết cười nói: “Đúng vậy, không khí của nhà Đậu Miêu thật là tốt, tôi cảm thấy vô cùng hâm mộ đấy.”
“Có gì chứ? Đợi thêm vài ngày nữa, chúng ta cùng nhau đến nhà của Đậu Miêu làm khách đi.” Thẩm Khả Khả nói: “Chắc chắn Đậu Miêu sẽ đồng ý thôi.”
“Được.” Dư Khiết cười trả lời.
Hai người nói chuyện phiếm một lúc xong, Thẩm Khả Khả cũng không ở lại nữa mà cầm hộp giữ nhiệt đi về.
Vốn là cô ta muốn về cùng với Dư Khiết, nhưng nghĩ đến Lý Tư hâm hâm dở dở kia lại thôi, để hôm khác vậy.
Dư Khiết cũng không giữ cô ta lại làm gì, sau khi tiễn Thẩm Khả Khả đi xong cô ta cũng tự trở về nhà.
Quả nhiên vừa vào đến cửa, liền nhìn thấy Lý Tư hâm hâm dở dở kia mở miệng: “Sao muộn như vậy mới về nhà, đi gặp anh người yêu nào hả?”
“Xem ra là thịt nướng cũng không ngăn được cái miệng của cô. Tôi làm cái gì, tôi gặp ai, cũng phải báo cáo với cô à?” Dư Khiết cũng không phải người dễ bị bắt nạt: “Nhớ kĩ, tôi chỉ có trách nhiệm với cuộc sống hằng ngày của cô, không đến lượt cô làm chủ chuyện của tôi đâu, hiểu không?”
“Cô còn biết cô chịu trách nhiệm cuộc sống hằng ngày của tôi à? Vậy mà cô lại để tôi lại cho Hùng Hùng rồi đi?” Lý Tư không chịu buông tha: “Cô tin tưởng Hùng Hùng như vậy à? Nhỡ đâu Hùng Hùng…”
“Hùng Hùng không đáng tin, nhưng anh ta đã đưa cô trở về đây an toàn rồi còn gì. Còn cô tin tưởng người khác, lại dễ dàng leo lên một chiếc taxi dù của người khác, còn bị bán lên núi…” Dư Khiết giễu cợt nói.
Dư Khiết còn chưa nói xong thì Lý Tư cứ như bị kích thích, cao giọng hét lên chói tai: “Dư Khiết, sao cô dám! Sao cô dám nhắc tới chuyện này chứ!”
“Sao tôi lại không dám chứ? Cô dựa vào cái gì lại hết một lần rồi hai, ba lần tổn thương đến tôi, còn tôi lại phải ngoan ngoãn mà chịu đựng? Lý Tư, tôi đã từng nói với cô là cô rất kinh tởm chưa?” Dư Khiết ôm cánh tay, nói: “Mặc dù những người hẹn hò đều là do tôi tìm đến cho cô, cô muốn ở trước mặt người khác xúc phạm tôi cũng không quan trọng, nhưng có cô thể đổi một lí do nào đấy để nói không? Tại sao cứ hết lần này đến lần khác nói với những người hẹn hò cùng cô là Dư Khiết tôi từng bán trứng, không nói không chịu nổi à? Sao nào? Mỗi khi tôi đi vệ sinh, cô lại bắt đầu nói đủ thứ cho người khác, làm vậy thì cô cao quý hơn tôi nhiều lắm à?”
Tiếng hét chói tai của Lý Tư bỗng dừng lại: “Cô nghe được hết rồi?”
“Có cần tôi mở lại đoạn ghi âm đó cho cô nghe không? Tổng cộng cô đã chửi bới xúc phạm tôi tám lần, lần nào tôi cũng có đoạn ghi âm làm chứng.” Dư Khiết lạnh lùng nói: “Nếu cô đã chán ghét việc phải sống chung dưới một mái nhà với tôi như vậy thì ngày mai tôi sẽ làm báo cáo lại với công ty để xin chuyển ra ngoài. Chuyện của cô tôi sẽ không quan tâm đến nữa, được chưa?”
Lý Tư như bị ai đó bóp chặt cổ lại, đột nhiên không nói nên lời.
Dư Khiết lạnh lùng nhìn Lý Tư một cái rồi quay người đi về phòng của mình.
Không chờ Dư Khiết đi vào, Lý Tư đã vội vàng chạy tới, chặn lại đường của cô ta: “Dư Khiết, rốt cuộc là cô có ý gì?”