Mục lục
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2103

Doãn Nhất Nặc mỉm cười: “Được.”

“Được rồi, đến bữa tối rồi!” Giọng của Mễ Tiểu Anh từ trong phòng ăn vang lên: “Rửa tay rồi ăn cơm nào!”

Doãn Nhất Nặc đứng lên trước, dẫn Minh Hâm đi đến.

Lúc này trên bàn bày ra ba cái nồi nhỏ, thịt và rau đã cắt nhỏ chất đầy một bàn.

Lam Bảo vẫn ở trong bếp cần mẫn vắt nước trái cây cho ba người.

“Vừa ăn vừa nói đi.” Doãn Nhất Nặc gật đầu với Minh Hâm.

“Ừ.” Sau khi chủ động kéo ghế cho Doãn Nhất Nặc và Mễ Tiểu Anh, Minh Hâm ngoan ngoãn ngồi xuống và im lặng ăn lẩu.

Bên ngoài vang lên một loạt tiếng sấm bào hiệu trận mưa như trút nước đã đến.

Minh Hâm vô thức nhìn ra bên ngoài với ánh mắt đầy lo lắng.

“Anh đang nghĩ gì đấy?” Doãn Nhất Nặc càng ngày càng cảm thấy chính mình vừa cứu được một con thỏ trắng nhỏ đáng thương, không khỏi để ý tới cậu ta vài lần.

“Mưa to như vậy, không biết bên mẹ có mưa không.” Minh Hâm buột miệng nói, nói xong liền lập tức nói: “Hẳn là không mưa đâu, dù sao cũng cách nhau rất xa.”

“Anh thật hiếu thảo.” Doãn Nhất Nặc nhận xét.

“Dù gì thì tôi cũng là người thân duy nhất của mẹ trên đời này.” Khi được khen thì tai của Minh Hâm lại càng đỏ lên: “Tôi cũng mong rằng có thể dựa vào chính mình mà giúp cho mẹ có thể sống một cuộc sống tốt đẹp.”

Sau khi ăn xong, Minh Hâm không đợi Mễ Tiểu Anh đứng dậy dọn dẹp mà vội vàng thu dọn đống bát đĩa còn sót lại rồi vào bếp lạch cạch rửa bát.

“Có vẻ như người hàng xóm này cũng không tồi.” Doãn Nhất Nặc nói với Mễ Tiểu Anh.

Mễ Tiểu Anh cũng liếc mắt nhìn về phía phòng bếp thấp giọng hỏi: “Vậy chúng ta lại giúp anh ta một lần đi?”

“Chớ vội.” Doãn Nhất Nặc nói với một nụ cười đầy ẩn ý: “Quan sát thêm chút nữa đã.”

Với tư cách là con gái nhà họ Doãn, từ nhỏ đến lớn có loại người nào mà cô chưa từng gặp qua?

Những con ong bướm điên cuồng đó đã cố gắng hết sức để vồ lấy cô, có thể nói rằng cô muốn loại người thế nào thì đều sẽ có loại người ấy.

Ai biết liệu tên Minh Hâm này có phải loại người ưa đóng kịch hay không?

“Cũng đúng.” Mễ Tiểu Anh cũng nghĩ đến các vấn đề rắc rối bên trong, bèn nói: “Trận mưa này chắc sẽ kéo dài rất lâu, tối nay hãy nghỉ ngơi sớm đi.”

“Em đi chơi game một lát đây.” Doãn Nhất Nặc vươn vai và cười xảo quyệt: “Hiếm khi anh trai em và Cố Miễu đều không có ở đây, em có chơi game cũng chẳng có ai quản lý.”

“Nhưng cũng phải có chừng mực.” Mễ Tiểu Anh lắc đầu không đồng ý.

“Được rồi, được rồi, em tự biết mà!” Doãn Nhất Nặc ôm vai Mễ Tiểu Anh làm nũng: “Tối nay để em chơi tới bến đi nhé?”

“Sau này không được như thế nữa.” Mễ Tiểu Anh nghĩ đến ngày mai cũng không có việc gì nên cũng không quá mức nghiêm khắc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK