Chương 2251
Khi Mễ Tiểu Anh và Doãn Ngự Hàm tính toán xong, Tiểu Cát thất hồn lạc phách cũng đã về nhà.
Bản thân Tiểu Cát cũng không biết làm thế nào để trở về được nữa.
Khi cậu ta lấy lại được tinh thần của mình, cậu ta đã ngồi trên chiếc ghế dài trong nhà của mình được một thời gian dài.
Minh Hâm chống nạng đi ra, ngay khi đi ra liền nhìn thấy bộ dường như Tiểu Cát.
Minh Hâm nhịn không được mở miệng hỏi: “Tiểu Cát, anh bị sao vậy? Hôm nay anh không đi xem hòa nhạc sao?”
Tiểu Cát ngẩng đầu nhìn về phía Minh Hâm, mở miệng hỏi: “Minh Hâm, tôi hỏi anh một câu, anh phải trung thực mà trả lời cho tôi biết.”
Trong lòng Minh Hâm hiện lên một dự cảm không tốt.
Luôn cảm thấy biểu tình của Tiểu Cát không đúng.
“Anh nói đi.” Minh Hâm ngồi đối diện ghế sofa.
“Có phải anh đã sớm biết cô Mễ và Doãn…có mối quan hệ?” Tiểu Cát mở miệng hỏi.
Minh Hâm thốt lên: “Anh đã biết rồi sao?”
Tiểu Cát chỉ còn lại một tia hy vọng, bây giờ toàn bộ đều bị dập tắt.
Tiểu Cát rất nhanh liền phản ứng lại, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Minh Hâm: “Anh cái gì cũng biết? Vậy tại sao anh không nói cho tôi biết? Anh có thấy hạnh phúc khi thấy tôi bị người ta đùa giỡn như một thằng ngốc không?”
“Tôi, tôi không có. Tôi không phải. Tôi là bởi vì…” Minh Hâm muốn nói lại thôi, cậu ta muốn giải thích, nhưng lại nói không ra.
Minh Hâm không muốn phản bội Doãn Nhất Nặc.
Tiểu Cát đột nhiên đứng dậy, đi đi qua lại trong phòng một vài vòng, sau đó đột nhiên mở miệng: “Tôi giống như một kẻ ngốc, tất cả các người đều biết những gì đang xảy ra, chỉ có tôi là bị mù! Minh Hâm, anh được lắm, anh rất giỏ luôn!”
“Tiểu Cát, xin lỗi.” Minh Hâm vẻ mặt áy náy: “Trước kia tôi đã khuyên anh, nhưng anh không nghe mà!”
“A!” Tiểu Cát điên cuồng đẩy cửa ra, muốn đi ra ngoài.
Nhưng một chân đạp ra ngoài, lại cứng rắn nhịn xuống.
Tiểu Cát đột nhiên quay trở lại và hỏi Minh Hâm: “Tại sao phải làm như vậy?”
Minh Hâm không nói gì, trầm mặc.
Tiểu Cát tức giận quay đầu lại nắm lấy cổ áo của Minh Hâm: “Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy! Nói đi! Tôi có phải là bạn của anh không? Anh bị thương, tôi bất chấp đi chăm sóc anh, còn anh thì làm thế với tôi? Hả?”
“Tiểu Cát, chuyện này…” Minh Hâm khó khăn nhìn Tiểu Cát, muốn giải thích, lại không thể giải thích được.
“Anh nói gì đi! Tôi muốn xem xem anh hôm nay có thể nói được gì!” Tiểu Cát sắc mặt dữ tợn nhìn Minh Hâm, bộ dáng như thể hôm nay nếu Minh Hâm không giải thích cho cậu ta nghe, thề không bỏ qua.
Minh Hâm vốn rất yếu, hiện tại lại bị thương, bị Tiểu Cát kéo như vậy, cả người cực kỳ chật vật.
“Tôi sẽ giải thích cho anh!” Cũng chính ngay tại lúc này, giọng nói của Doãn Nhất Nặc vang lên ở phía cửa.
Minh Hâm cùng Tiểu Cát xoay người nhìn qua.