Chương 1485
Bà ta cũng không nên tính toán cái gì chứ!
“Ngay từ đầu làm sao con nghĩ tới việc bán trứng chứ?” Biểu tình trên mặt bà Cát càng lúc càng không tự nhiên: “Nhưng không sao, cũng may người mua là Tổng giám đốc Mặc, mà con lại cùng Tổng giám đốc Mặc…”
“Bà Cát, bà rốt cuộc muốn nói cái gì đây?” Dư Khiết dứt khoát cắt đứt lời của bà ta: “Tôi và Tổng giám đốc Mặc là quan hệ cấp trên cấp dưới trong sạch, Mặc Ngôn Mặc Thuyết với tôi thì có quan hệ gì chứ?”
“Con… đứa nhỏ này! Rõ ràng con là mẹ ruột của hai đứa nhỏ! Mẹ làm sao không thể nói?” Bà Cát thốt lên: “Mẹ là mẹ của con, mẹ còn có thể hại con sao?”
Dư Khiết dựa vào phía sau một chút, trên mặt một mạt châm biếm: “Là nhà họ Cát bảo bà tới tìm tôi đúng chứ? Muốn mượn tôi để bò lên móc nối với nhà họ Mặc? Bà Cát, trước kia bà cũng đâu nịnh bợ như bây giờ đâu!”
Sắc mặt bà Cát lập tức trở nên tái nhợt: “Con nói cái gì vậy!”
“Thời điểm tôi không có giá trị lợi dụng, tôi là thứ phiền toái của nhà họ Cát, khi đó tôi như là con ghẻ. Thời điểm tôi có giá trị lợi dụng thì lập tức muốn chiếm lợi của con gái ruột? Bà Cát, tôi là luật sư, tôi đảm nhiệm luật pháp, so với gia phả nhà các người còn dày hơn. Tôi là người trưởng thành, có quy tắc làm việc của bản thân, dù bà là mẹ đẻ của tôi, tôi cũng có thể từ chối những yêu cầu không hợp lý của bà.” Hai tay Dư Khiết đan lại đặt trước bụng, thản nhiên nói: “Bà không phải muốn nói cho tôi biết chuyện tình của bà với bố của tôi sao? Nói đi, tôi nghe.”
“Chuyện này, được rồi, nếu con muốn nghe, vậy thì nói cho con biết. Vốn dĩ chẳng có gì để lừa gạt.” Bà Cát cũng có có chút tức giận, mở miệng nói: “Năm đó mẹ cùng bố con là gặp nhau xem mắt. Khi đó, mẹ cùng bố dượng con cũng đã yêu nhau. Vào thời điểm đó, mẹ cùng bố dượng con gây gổ nhau và chia tay, vừa vặn lúc ấy người nhà yêu cầu mẹ đi xem mắt, cho nên mẹ đã đáp ứng, sau đó cùng bố con cứ thế mơ hồ đi làm giấy chứng nhận kết hôn.”
“Cho nên, sau khi kết hôn, bà lại cùng ông ta âm thầm lui tới sao?” Dư Khiết sáng tỏ nhìn bà: “Bà cảm thấy ông Cát mới là người bà thật sự yêu à? Cho nên sau đó bà vì tình yêu thật sự lập tức quay lưng đi, phản bội cái gia đình này?”
“Không phải như vậy!” Bà Cát kịch liệt kêu lên.
Dư Khiết cứ như vậy nhìn bà Cát, đợi bà ta giải thích.
Lời giải thích muộn màng sau hơn bấy nhiêu năm.
“Không phải như vậy.” Bà Cát thở phì phò nói: “Khi đó bố dượng con rất nghèo, không có nổi sính lễ mà ông bà ngoại con muốn, hai chúng ta mới gây gổ chia tay nhau. Sau đó bố dượng con bỏ đi, lao vào buôn bán, chính là muốn cố gắng kiếm tiền, kiếm đủ tiền sính lễ, sau đó cưới mẹ về nhà. Nhưng khi ông ấy tìm mẹ, mẹ đã kết hôn rồi sinh ra con, ông ấy càng thương tâm hơn, cả đời cũng không kết hôn. Đúng, mẹ thừa nhận, thời điểm mẹ gả cho bố con, vốn là không có tình cảm gì, ôm tâm tư tìm người tốt hơn. Bố con cũng không phải người tốt lành gì! Ông ta kết hôn với mẹ, cũng chỉ là ông ta một lòng thầm mến cô bạn gái của anh em tốt, tỏ tình không được, cuối cùng không thể không cùng mẹ xem mắt, cùng mẹ chắp vá sống qua ngày.”
“Ngay sau khi con ra đời không lâu, người anh em tốt kia của bố con cùng bạn gái chia tay. Mà người bố của con nhanh chóng từ bỏ mẹ và con đi theo người đàn bà kia cùng nhau sống không rõ ràng nhiều năm. Vào thời điểm con được mười tuổi, bố dượng con tìm được mẹ, vì mẹ mà bất bình, muốn mẹ ly dị, mà tên bố ruột nửa năm cũng không trở về nhà của con lại mang con rời đi!”
“Mẹ đã nộp đơn ly hôn với bố con và ông ta không đồng ý để mẹ mang con đi. Cho nên, vì con, chúng ta mới một lòng diễn kịch trước mặt con, giả làm vợ chồng son, là sợ con thi vào trường Đại học mà không phát huy được năng lực lại làm ảnh hưởng đến thành tích của con. Chúng ta làm thế là vì con đó, Dư Khiết à! Sau khi con thi xong, mẹ và bố con cuối cùng cũng đã kết thúc cuộc hôn nhân bằng mặt mà không bằng lòng này, nhưng mẹ nghe nói sau ba ngày ly hôn thì bố con đã cùng người đàn bà kia đăng kí kết hôn rồi! Nhiều năm như vậy, ông ta có từng để ý đến chuyện của con không?”