Chương 2244
Mấy tiểu bạch kiểm đó cũng quá không hiểu chuyện rồi đó chứ?
Rõ ràng tất cả mọi người đều giống nhau, dựa vào cái gì bọn họ đoàn kết như vậy, cùng nhau lật đổ mình?
Đúng, chắc chắn là như vậy!
Mấy tiểu bạch kiểm đó chính là rõ ràng đoàn kết lại để gạt mình, bọn họ đại khái là sợ mình cướp vị trí của bọn họ, trở thành vật yêu thích mới của cô Mễ chứ gì?
Tiểu Cát nghĩ như vậy, kỳ lạ vậy mà lại không còn tức giận!
Bởi vì chỉ có mối uy hiếp với những người đó, mới có thể bị đối phương lật đổ như vậy!
Điều đó có nghĩa là gì?
Nói rõ thực lực của cậu ta vẫn còn, chứng minh cô Mễ vẫn để ý đến cậu ta, nếu không những người đó vì sao phải đoàn kết lại để lật đổ có một mình cậu ta?
Tiểu Cát tự an ủi như vậy, quả nhiên thoải mái hơn rất nhiều.
Trong lúc này, buổi hòa nhạc đã chính thức bắt đầu, mọi người xung quanh đang cổ vũ.
Mấy người Cảnh Thiếu Hoài cũng bắt đầu sôi động náo nhiệt theo, mua một đống cây đèn huỳnh quang mạo danh ứng viện, liều mạng quơ lắc đạo cụ trong tay.
Ban nhạc biểu diễn mặc dù là ban nhạc ngầm, nhưng trong bộ phim này vẫn có sự nổi tiếng không kém, không ít người thực sự là fan hâm mộ của họ, xông về phía họ.
Cho nên ngay từ đầu lúc hát, đám fan cuồng nhất thời vui mừng thét chói tai, hiện trường trong nháy mắt liền náo nhiệt.
Tiểu Cát cố tình khoe khoang, mặc dù cách một vài người, nhưng vẫn không thể không nói to với Mễ Tiểu Anh: “Bài hát này là một bài hát nổi tiếng của ban nhạc này, cách đây hai năm trước là em sáng tác. Bây giờ rất nhiều khán giả vẫn thích nó!”
Thượng Tiểu Cẩn và Doãn Ngự Lộc cách giữa Tiểu Cát và Mễ Tiểu Anh, đồng thời quay đầu nhìn về phía Tiểu Cát.
Tiểu Cát đắc ý nhìn bọn họ.
Hừ, nhìn đi nhìn đi, các người đẹp hơn nữa thì cũng có ích lợi gì, cũng không có bằng tài năng của tôi đâu!
Tôi tuyệt vời như vậy, khẳng định có thể trong một giây giết hết mấy cái khuôn tiểu bạch kiểm của các người!
Mễ Tiểu Anh nghe được những lời của Tiểu Cát, cười gật đầu với Tiểu Cát.
Tiểu Cát dường như được khuyến khích, một lần nữa khoe khoang với Mễ Tiểu Anh: “Vào thời điểm đó, nhiều người đã trả giá cao với em để mua bản quyền của bài hát này, nhưng em cũng không bán nó.”
Doãn Ngự Lộc nhịn không được hỏi: “Vì sao lại không bán?”
“Bài hát này là món quà sinh nhật của tôi cho ca sĩ chính của ban nhạc.” Tiểu Cát trở nên tự hào hơn: “Cảm xúc không thể được đo bằng tiền!”
Doãn Ngự Lộc cùng với Thượng Tiểu Cẩn vỗ tay cho Tiểu Cát, nói tốt lắm thiếu niên, cậu i nhất định phải kiên định cốt khí như vậy!
Mễ Tiểu Anh mỉm cười gật đầu, vẫn không nói gì.
Tiểu Cát cảm thấy, Mễ Tiểu Anh khẳng định không nghe thấy lời cậu ta vừa nói, nhịn không được lại lặp lại lời vừa rồi một lần nữa.