Chương 1592
Cô phải bảo vệ chu đáo ông cụ Khúc rời khỏi đất nước một cách an toàn, ông ta nhất định không được xảy ra bất trắc nào vào lúc này.
Cố Hề Hề không chần chừ nữa, ngay lập tức ra lệnh cho Đậu Miêu gọi bác sĩ, còn mình thì cũng nhanh chóng chạy đến cùng với hộp đồ dùng sơ cứu.
Cơ thể của ông cụ Khúc đột nhiên xấu đi và bắt đầu lâm vào tình trạng hôn mê.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Cố Hề Hề lập tức chỉ huy bác sĩ đến giúp đỡ.
Người bên cạnh trả lời.
“Sau nhiều ngày chạy chữa, sức khỏe của ông cụ vốn dĩ đã không tốt, đều là cố gắng gắng gượng mới có thể chống đỡ được đến bây giờ. Vừa rồi nghe thấy có người từ sân sau nhảy vào liền bị kinh hãi mà ngất đi.”
Cố Hề Hề ngay lập tức mở miệng.
“Tôi biết rồi. Đừng lo lắng, tôi đã hứa sẽ bảo vệ các người về nước an toàn thì nhất định sẽ làm được điều đó! Những người không còn liên quan cũng mau chóng ra ngoài cho không khí thoáng đãng hơn chút, có bác sĩ ở đây chăm sóc cho ông cụ là yên tâm đựơc rồi!”
Bác sĩ rất nhanh cũng đã đến liền nhanh chóng tiến vào phòng kiểm tra sơ qua cho ông cụ Khúc, rất nhanh liền hiểu rõ tình trạng ông cụ, không chần chừ gì liền lấy ra liều thuốc tiêm trực tiếp vào người ông ta.
Nhiệm vụ của bọn họ là bảo đảm tính mạng cho ông cụ Khúc, vì vậy phương pháp xử lý đương nhiên là có chút thô bạo hơn một chút.
Không lâu sau đó ông cụ Khúc liền nhanh chóng tỉnh lại sau cơn hôn mê.
Những người khác đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng Cố Hề Hề rõ ràng cảm thấy được tình trạng của ông cụ Khúc đã càng ngày càng xấu.
Đợi khi chuyện này giải quyết xong phải nhanh chóng hộ tống ông cụ về nước ngay lập tức.
Nếu không, lần hợp tác này sẽ thất bại.
“Ông Khúc cũng đừng lo lắng, hiện tại nhân lực bên phía chúng ta vẫn còn đầy đủ, hơn nữa đội ngũ cứu viện của chúng ta cũng đã sắp tiến đựơc tới đây. Chỉ cần cầm cự được đến bình minh, chúng ta nhất định sẽ giành chiến thắng.”
Cố Hề Hề an ủi ông cụ và nói.
“Tư Thần nói với tôi rằng tuyến đường hàng không cũng đã đựơc mở. Chờ đến ngày mai chúng tôi đích thân dùng phi cơ riêng hộ tống ông đến Thụy Điển an toàn.”
“Cảm ơn, cảm ơn.”
Khúc lão gia mơ hồ nói cảm ơn nhưng lời nói có chút ngắt quãng không liền mạch.
“Vậy ông nghỉ ngơi cho tốt.”
Cố Hề Hề thoáng yên tâm liền đứng dậy rời đi, phía trước vẫn cần nhiều chuyện cần cô hỗ trợ.
Cô để bác sĩ ở đây theo dõi tình trạng sức khỏe của ông cụ Khúc, thu thập mọi thứ ổn thỏa rồi cùng Đậu Miêu nhanh chóng quay về.
Ngay khi Cố Hề Hề vừa rời khỏi phòng làm việc và quay người đi về phía sau, một người nào đó trong bóng tối đột nhiên lao về phía cô.
“Cẩn thận!”
Đậu Miêu thấy vậy liền đẩy Cố Hề Hề ra, quơ quơ cái xẻng cầm trên tay để xác định vị trí của kẻ lạ mặt.
“Đậu Miêu, cẩn thận!”