Mục lục
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1877

“Anh vẫn nhớ kích cỡ của tôi.” Mặc Tử Huyên đi hai bước, quả thực rất thoải mái.

“Ừ, nhớ kỹ.” Chu Lập Đức mỉm cười trả lời.

Mặc Tử Huyên gật đầu, đổi chủ đề: “Vậy chúng ta đi thôi, đi đi dạo một chút xem.”

“Bên này.” Chu Lập Đức lập tức dẫn Mặc Tử Huyên xoay người đến vườn hoa của dinh thự Chu Thị.

Khu vườn rất đẹp, hoa tươi đua nở, những lối đi quanh co.

Nhiều loài hoa là giống rất quý, vừa nhìn là biết đã được người làm vườn chuyên nghiệp xử lý.

Chu Lập Đức vừa đi vừa giới thiệu các loại hoa, sau đó nhắc tới chuyện mấy bông hoa hại mình với Mặc Tử Huyên.

“Tôi nhớ khi còn bé, tôi đặc biệt thích ngắt hoa trong vườn hoa của thầy Điền.” Mặc Tử Huyên vừa cười vừa nói: “Sau đó bị phát hiện anh còn bao che cho tôi, bị phạt thay tôi.”

“Đâu chỉ thầy Điền? Còn có hồ cá nhà Cao Lị, cũng là tôi bao che cho cô đấy.” Ánh mắt Chu Lập Đức như lưỡi câu, u oán lại ngọt ngào nói: “Cô rất nghịch, còn đem con cá quý nhà Cao Lị nướng lên ăn, kết quả bị tóm gọm. Cô tay mắt lanh lẹ bỏ tang vật vào trong tay tôi, chỉ vào mặt tôi, nói là tôi làm!”

“Ha ha ha ha! Anh còn nhớ rõ chuyện này? Đúng là buồn cười!” Mặc Tử Huyên cũng nhớ lúc mình sáu tuổi đã làm chuyện ngu xuẩn: “Sau đó, Cao Lị còn khóc nghẹt cả mũi, nói tôi ăn bảo bối nhỏ của cô ấy, cuối cùng nhờ anh tôi đứng ra, bồi thường hai con cá tốt hơn chi Cao Lị, thì chuyện này mới cho qua! Hiện tại Cao Lị còn không dám để tôi đi xem cá của cô ấy!”

“Cao Lị cũng là thật thảm. Cá là bài học của cô ấy! Chỉ vì cô mà bài tập không hoàn thành, tiền tiêu vặt của tháng đó còn bị trừ sạch!” Chu Lập Đức cũng mỉm cười bổ sung: “Hiện tại Cao Lị vẫn thích nuôi cá như vậy, nghe nói bắt đầu nuôi cá mập rồi, còn xây một khu riêng để nuôi cá mập, nuôi rất nhiều cá mập.”

“Sở thích của cô ấy chàng này thật không giống người thường.” Mặc Tử Huyên cảm khái nói: “Được rồi, Chu Lập Đức, tôi là bạn học với anh nhiều năm như vậy rồi mà tôi vẫn không biết sở thích của anh là gì.”

Chu Lập Đức nhìn cô ấy một cái thật sâu, tự đáy lòng nói, sở thích của anh chính là em!

Chu Lập Đức nói: “Nếu muốn nói về sở thích, có lẽ là làm hương. Từ khi vô tình có được một bó hương, là tôi bắt đầu hứng thú. Nhân tiện, cô có hứng thú với việc làm hương không?”

“Tạm được.” Mặc Tử Huyên gật đầu: “Thỉnh thoảng cũng thử một chút, nhưng tôi không thể ngồi yên, nên ít làm.”

“Ngày mốt, tôi có một buổi dâng hương, cô có muốn xem chung không?” Chu Lập Đức nói: “Không có người ngoài, chỉ có một vài người thân quen thôi. A, đúng rồi, Cao Lị cũng đi. Bạn trai của cô thích chơi hương, cho nên anh ta cũng yêu ai yêu cả đường đi, thì cùng theo đi.”

“Được.” Mặc Tử Huyên nghe Cao Lị cũng đi, cô ấy nhất thời gật đầu: “Vậy thì đi xem một chút.”

Có được câu trả lời của Mặc Tử Huyên, mắt Chu Lập Đức chợt sáng lên: “Vậy ngày mốt tôi đến đón cô nhé?”

“Ừm.” Mặc Tử Huyên cười gật đầu.

Chu Lập Đức cảm thấy hôm nay là ngày hạnh phúc nhất từ lúc anh ta chào đời, không chỉ đích thân nấu một bữa cho Tử Huyên, mà còn có hẹn với cô ấy vào ngày mốt.

Mặc dù cuộc hẹn này có một đám người làm bóng đèn, thế nhưng Chu Lập Đức đã nhất định bốn bỏ năm lên, coi đây là buổi hẹn hò đơn độc đầu tiên giữa anh ta và Mặc Tử Huyên.

Có phải nhà họ Cảnh thật sự muốn buông tha cho Mặc Tử Huyên không?

Cảnh Dung có thực sự sẽ ly hôn với Mặc Tử Huyên?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK