Mục lục
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2023

Khi đã quyết định ở lại đây một đêm, Mễ Tiểu Anh mạnh dạn bắt đầu đi kiểm tra chất lượng của cái lán này, nếu nghi ngờ chỗ nào có thể bị mưa gió thấm dột thì cô ta đều dùng khăn trải bàn không thấm nước chặn lại.

Gió lớn thổi phần phật vào cái lán khiến cái lán tạm bợ xiêu vẹo như sắp đổ.

Mễ Tiểu Anh mạnh mẽ đẩy cái bàn tới và ấn nó vào cây cột trông không được chắc chắn cho lắm.

Nếu như cái lán thật sự sập thì dù gì cả cái khối này cũng có thể giữ được cho hai cô hơi khô ráo một chút.

Khi Chu Tuyết Nhi nhìn Mễ Tiểu Anh bận rộn luôn tay luôn chân, cô ta ngây người ra đến quên cả khóc.

“Còn ngớ người ra đó làm gì? Mau lại đây giúp tôi một tay đi!” Mễ Tiểu Anh bận rộn đến mức không kịp thở, vừa quay đầu lại đã thấy Chu Tuyết Nhi ngơ ngác ngồi im ở đó, cô ta bèn lên tiếng: “Đem cây gỗ đó qua đây cho tôi. Đêm nay chúng ta phải ở lại cái lán này. Nếu như cái lán bị gió thổi sập thì chúng ta sẽ không còn chỗ nào để nấp nữa đâu.”

“À à à.” Chu Tuyết Nhi nhảy lò cò một chân cầm cây gỗ đưa cho Mễ Tiểu Anh.

Sau khi Mễ Tiểu Anh thuần thục gia cố toàn bộ các cửa sổ và giá đỡ, cô ta thở hồng hộc vì kiệt sức, sau đó ngồi phịch xuống một bên cái ghế và thở hổn hển.

Gió càng ngày càng mạnh, mưa càng lúc càng lớn.

Mễ Tiểu Anh ngơ ngác nhìn mưa rơi tầm tã bên ngoài cửa sổ.

Không biết sơn trang Lạc Hà sẽ ra sao nếu như không có sự chỉ đạo của cô ta.

Lúc này, bầu không khí bên trong sơn trang Lạc Hà đang vô cùng nhốn nháo.

“Mấy người nói gì? Tiểu Anh không quay trở về hả?” Nhìn thấy đám người giúp việc và công nhân đi tìm người đã quay trở về, nhưng chỉ có mỗi Mễ Tiểu Anh là không thấy đâu, cho nên Doãn Ngự Hàm bồn chồn lo lắng đến đứng ngồi không yên.

Doãn Nhất Nặc liên tục gọi vào điện thoại của Mễ Tiểu Anh, nhưng không có ai nhấc máy: “Từ trước đến nay Mễ Tiểu Anh chưa bao giờ không trả lời điện thoại. Hoặc là cô ấy làm mất điện thoại, hoặc là điện thoại bị mất tín hiệu.”

Đội trưởng đội an ninh đang đứng bên cạnh liền lên tiếng: “Toàn bộ ngọn núi đều được phủ sóng điện thoại, nên không thể nào điện thoại bị mất tín hiệu được.”

Nghe thấy vậy, Doãn Ngự Hàm lại càng sốt ruột hơn nữa, anh lập tức ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài: “Còn ngớ người ra đấy làm gì nữa? Đi tìm người đi!”

Anh ấy vừa ra tới cửa thì cách biệt thự không xa vang lên một trận sấm sét dữ dội.

“Em sẽ đi với anh.” Doãn Nhất Nặc túm lấy áo mưa và khoác lên người.

“Tiểu Nặc, em cứ ở nhà đợi. Để anh tự đi tìm là được rồi” Doãn Ngự Hàm ngăn Doãn Nhất Nặc lại và nói tiếp: “Không thể đi quá nhiều người được, nhỡ mà tất cả đều bị mắc kẹt ở bên ngoài hết thì khi cứu hộ sẽ gặp nhiều phiền phức lắm đấy.”

“Anh à!” Doãn Nhất Nặc sốt ruột: “Em không thể không đi!”

“Cố Miểu, ngăn Tiểu Nặc lại và trông chừng những người khác. Không ai được phép ra ngoài cho đến khi em quay lại.” Doãn Ngự Hàm dõng dạc nói.

“Ừ, vậy em đi cẩn thận.” Cố Miểu gật đầu và nói tiếp: “Chắc là cả buổi tối hai cô ấy chưa ăn gì đâu, nên em hãy mang theo ít nước và thứ gì có thể ăn được.”

“Em biết rồi.” Doãn Ngự Hàm nhanh chóng ra lệnh cho nhà bếp chuẩn bị một số thứ và nước, anh ấy bỏ vào ba lô chống thấm nước rồi lao vào cơn mưa nặng hạt.

“Cố Miểu, anh cũng cản em hả!” Doãn Nhất Nặc buồn rầu kêu lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK