Chương 821
“Không thấy gọi Định Vương là quá phân biệt thân phận sao?” Khóe miệng Lệnh Hồ Thương hơi nhếch lên: “Ta nghĩ giữa chúng ta có thể thẳng thắn hơn thế,”
Vân Tử Tiêu cố ý giả ngu: “Tử Tiêu không hiểu ý của điện hạ. Hai năm đã trôi qua rồi, chúng ta hòa nhau.”
Lệnh Hồ Thương đưa ngõn tay trắng nõn cầm lấy ly rượu, chậm rãi thưởng thức rượu trái cây mà Vân Tử Tiêu tự mình chưng cất, nheo mắt lại: “Ừm, quả nhiên là mùi hương này. Hai năm trôi qua, nhưng vẫn không hề thay đổi.”
Mắt Vân Tử Tiêu lập tức mở to!
Sao hắn biết mùi hương của loại rượu mà mình chưng cất?
Chẳng lẽ là…?
Quả nhiên, giây tiếp theo, Lệnh Hồ Thương mở miệng nói: “Nàng nghĩ không ai biết chuyện nàng đã che mặt lẻn vào nhà ông chủ Triệu, rồi giết hết cả nhà người ta sao? Nàng cho rằng lí do mà nàng có được quán trọ này, thực sự là vì chủ trước vội vàng muốn chuyển nhượng lại sao? Nàng cho rằng những kẻ tìm đến nàng gây sự, cũng sẽ dễ dàng cúi đầu xin hàng chỉ vì lời đe dọa của nàng sao?”
Từng lời mà Lệnh Hồ Thương nói đều khiến trái tim Vân Tử Tiêu chùng xuống.
Sao Lệnh Hồ Thương lại biết được những chuyện này? Chỉ trừ khi hắn là người đứng sau mọi chuyện.
“Tử Tiêu, sau khi nàng đi, ta đã mơ thấy một giấc mộng lạ. Trong mộng, ta tên Thích Quân.” Những lời tiếp theo của Lệnh Hồ Thương lại khiến Vân Tử Tiêu hoảng hốt, nàng đứng thẳng tắp sống lưng theo bản năng.
Lệnh Hồ Thương như không nhìn được phản ứng của Vân Tử Tiêu, tiếp tục nói: “Trong mộng, nàng vẫn là Vân Tử Tiêu, vẫn là tiểu thư của nhà họ Vân, nhưng nàng không thích gấm vóc lụa là, mà chỉ thích mặc trang phục học võ. Chúng ta quen nhau trong một lần thách võ, từ đó, nàng và ta thương mến nhau. Nhưng để cứu được ta, nàng đã thành thân với một người đàn ông mà nàng không yêu, và cũng để bảo vệ nàng, ta đã tự xóa bỏ những ảo mộng tương lai cùng nàng mà bước lên con đường xuất giá…”
Lệnh Hồ Thương vừa nói, vừa chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Vân Tử Tiêu đang rưng rưng nước mắt, hắn tiếp tục nói: “Tỉnh giấc rồi, bỗng có khoảnh khắc ta không thể phân biệt được thực tế và mộng ảo. Vì nàng từng nói với ta rằng ta rất giống một người quen cũ của nàng, cũng vì thế nên nàng mới làm những điều đó cho ta. Tử Tiêu, ta hỏi nàng một câu thôi, nàng vẫn yêu hắn sao?”
Vân Tử Tiêu chợt đứng lên: “Nước trong bếp chắc đã sôi rồi, ta đi xem đã!”
Nói xong, Vân Tử Tiêu xoay người định rời đi.
Không ngờ, Lệnh Hồ Thương lại bắt lấy cổ tay Vân Tử Tiêu, ngăn không cho nàng trốn tránh.
“Tử Tiêu, sau khi nàng rời đi, ta vẫn luôn chú ý đến mọi hoạt động của nàng. Ta biết nàng là người nóng nảy, nếu ta cứ thế mà xuất hiện trước mặt nàng, chắc chắn sẽ chỉ đối diện với sự trốn tránh và từ chối của nàng. Vậy nên ta đã cho nàng thời gian, cho nàng đến hai năm để bình tâm lại. Và ta cũng cho chính mình thời gian hai năm để giải quyết hết thảy những mối lo về sau.” Lệnh Hồ Thương tiếp tục nói: “Ta thừa nhận rằng nàng hấp dẫn ta. Nàng là độc nhất vô nhị.”
Giọng nói của Vân Tử Tiêu hơi run: “Xin lỗi, ta yêu ngươi, điều đó trước giờ vẫn chưa từng thay đổi. Nhưng ta đã để mất Thích Quân ca ca, đó là sai lầm của ta, ta không thể bào chữa được.”
“Nhưng nếu ta nói, trước giờ hắn vẫn chưa từng trách nàng thì sao?” Biểu cảm trên khuôn mặt Lệnh Hồ Thương bỗng trở nên giống với Thích Quân, ánh mắt đong đầy vẻ đau thương nhìn Vân Tử Tiêu: “Nếu ta nói, thực ra ta chính là hắn thì sao?”
Trái tim Vân Tử Tiêu lại một lần nữa rung động!
Vân Tử Tiêu đột nhiên xoay người, nhìn Lệnh Hồ Thương với vẻ khó tin.
“Vào ngày mà mẫu thân ta qua đời, ta đã thức trắng cả một đêm. Nhưng ngay sau đó, ta bắt đầu rơi vào trạng thái hôn mê, khi ấy, ta đã mơ thấy giấc mộng kia. Sau khi tỉnh lại, ta lại thắc mắc tại sao bản thân lại mơ như thế. Phải chăng đó là lời cảnh báo mà trời cao dành cho ta sao?” Lệnh Hồ Thương tiếp tục nói: “Thế nhưng, khi đó tình hình căng thẳng, ta không có thời gian để suy nghĩ sâu xa về chuyện đó, mà chỉ có thể xử lý cảnh khó khăn trước mắt. Ta đã dùng bản đồ phòng thủ trong thành và lệnh bài hổ phù mà nàng cho ta để phối hợp trong ngoài cùng đương kim hoàng đế, cũng từng là ngũ hoàng tử, để phát động đảo chính, bắt đầu ép cung. Trong hoàng cung, ta đã chém đứt một tay một chân của cữu cữu chỉ trong một nhát đao. Tay chân đứt, tình cảm cũng không còn. Khi lão ta hạ độc mẫu thân, họ đã không còn là huynh muội. Hai nhát chém ấy cũng đã kết liễu tình cảm giữa họ!”