Chương 2134
Một ly nước ép là 58 đồng.
Hơn 100 đồng, anh ta vẫn còn bỏ ra được.
“Vâng.” Người phục vụ không nói gì, cứ thế quay người lại rời đi.
Ở bàn ngay cạnh đó, Mễ Tiểu Anh gọi một bàn đồ ăn, tất cả cộng lại phải có giá hơn 2000 đồng.
“Vất vả cho cậu phải chạy qua chạy lại cả một buổi sáng, ăn nhiều một chút.” Mễ Tiểu Anh nói với Tiểu Cát: “Buổi chiều tôi còn phải tới công ty một chuyến, cậu về nhà trước đi.”
“Được.” Khuôn mặt Tiểu Cát hiện lên vẻ không ngờ được, nhưng cậu ta nhanh chóng kìm lại được. Những món ăn trước mắt đã thu hút hết tầm nhìn của cậu ta.
Đúng là người có tiền!
Ăn một bữa cơm bình thường mà cũng tiêu hết mấy nghìn.
Bằng cả một tháng tiền thuê nhà trước đây của cậu ta.
Đúng là khoảng cách.
Mễ Tiểu Anh ăn hai miếng rồi nhưng vẫn chưa thấy Tiểu Cát động đũa nên khó hiểu hỏi: “Sao cậu lại không ăn?”
“Em ăn chứ, em ăn bây giờ đây.” Tiểu Cát giả vờ hỏi vu vơ: “Bình thường mức sống của chị cũng đều cao như vậy sao?”
Mễ Tiểu Anh mỉm cười rồi bình thản trả lời: “Tôi bình thường đều ăn cơm văn phòng vì công việc khá bận. Thỉnh thoảng cũng ra ngoài ăn nhưng chủ yếu là để bàn bạc kinh doanh, tất cả đều là công ty chi trả.”
Tiểu Cát càng ngưỡng mộ hơn.
Còn được công ty trả nữa sao?
“Vậy bữa ăn cũng rất thịnh soạn đúng không?” Tiểu Cát hỏi.
“Cũng bình thường thôi.” Mễ Tiểu Anh đơn giản trả lời lại.
Cơm văn phòng ở nhà họ Doãn đúng là rất ngon, nhiều chất phong phú, chất lượng cũng cao.
Mễ Tiểu Anh ăn rất nhanh, chỉ một thoáng là cô đã ăn xong, cô cầm giấy ăn lên lau miệng rồi nói: “Tôi đã thanh toán rồi. Cậu cứ ăn từ từ.”
Nói xong, Mễ Tiểu Anh đứng dậy định đi.
“Chị định đi sao?” Tiểu Cát không nỡ.
“Tạm biệt.” Mễ Tiểu Anh không lưu luyến gì cứ thế rời đi.
Ở bàn bên cạnh, Kim Na tức điên: “Anh, anh xem cô ta có thái độ gì vậy? Anh Tiểu Cát đối xử với cô ta tốt như vậy mà cô ta lạnh lùng như thế?”
Kim Thịnh bất lực nói: “Đây không phải là điều em muốn thấy sao? Không lẽ em muốn nhìn thấy người phụ nữ đó tốt đủ đường với Tiểu Cát?”
“Em…” Kim Na tức đến méo cả đầu.
Kim Thịnh đứng lên đi đến trước bàn của Tiểu Cát rồi ngồi xuống, nhìn chỗ thức ăn còn lại, anh ta không khỏi nuốt nước miếng.
Anh ta không ăn nổi.
Ăn một bữa cơm mà mất luôn tiền thuê nhà một tháng.
Anh ta không nỡ!