Chương 1978
“Trước mắt đều ổn định cả rồi.” Cố Hề Hề nói với Doãn Tư Thần những dự định của mình.
Doãn Tư Thần nói: “Để hai đứa nó tạm thời xa nhau cũng tốt. Rốt cuộc vẫn là còn trẻ, làm việc chưa đủ chín chắn. Cái biệt thự đó của em dù chưa hoàn thiện, nhưng những vật dụng cơ bản đều đã có, đến đó ở vài ngày cũng tốt. Ở đó sạch sẽ, không ai quấy rầy, cũng thích hợp để nghỉ dưỡng.”
Cố Hề Hề gật đầu: “Em cũng có suy nghĩ như vậy.”
“Được rồi, đã hơn nửa đêm rồi, mau ngủ thôi.” Doãn Tư Thần thúc giục Cố Hề Hề nằm xuống: “Có chuyện gì thì ngày mai nói sau.”
Ở bên kia, Doãn Nhất Nặc cũng bị Cố Miểu thúc giục đi nghỉ ngơi: “Tối nay cũng xem như ổn thỏa cả rồi, em đừng lo lắng nữa, bố mẹ sẽ không để Tiểu Anh rời khỏi nhà họ Doãn đâu. Còn về Ngự Hàm thì anh sẽ khuyên giải nó nhiều hơn.”
Doãn Nhất Nặc thở dài một hơi, nói: “Đây là chuyện gì thế không biết! Đang tốt lành tự nhiên sao lại ầm ĩ thành như vậy chứ! Rõ ràng lúc sáng đi hái anh đào còn chơi rất vui vẻ vậy mà.”
Thế mà đến tối thì đã ầm ĩ thành như vậy rồi.
Haiz.
Mễ Tiểu Anh nằm trên giường, không hề có chút buồn ngủ.
Cô cảm thấy chuyện tối nay đã hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của cô.
Cô nói nhiều lời tuyệt tình như vậy, còn khiến Doãn Ngự Hàm bị tổn thương sâu như thế, cô tưởng là sẽ bị bà chủ ghi thù, bị đuổi ra khỏi nhà họ Doãn.
Nhưng bà chủ lại nói là tin tưởng cô.
Mễ Tiểu Anh đưa tay nắm lấy phần áo trước ngực, lại thêm một lần bật khóc.
Cô cứ luôn phụ lòng những người đối tốt với cô!
Nhưng mà cô có thể làm gì chứ?
Người cha cặn bã kia là một quả mìn, không biết lúc nào thì sẽ phát nổ.
Cô không thể mạo hiểm như vậy được.
Cô chỉ có thể tự mình đi giải quyết quả mìn này mà thôi.
Chỉ cần nghĩ đến Doãn Ngự Hàm đang nằm ở phòng bên cạnh, Mễ Tiểu Anh lại cảm thấy lồng ngực bị đè nén đến thở không ra hơi.
Cô nói ra những lời khiến anh tổn thương, đương nhiên biết rõ đó là sự đả kích thế nào đối với Doãn Ngự Hàm.
Đến dũng khí lén lút đi nhìn anh một cái cô cũng không có.
Phải, cô chính là hèn nhát như vậy, cô chính là một kẻ nhu nhược!
Ngự Hàm, em xin lỗi, anh xứng đáng có được một cô gái tốt hơn, hãy quên em đi.
Mễ Tiểu Anh từ từ nhắm mắt lại, những giọt nước mắt theo khóe mắt nhẹ nhàng lăn xuống, rồi biến mất trong lớp chăn trắng như tuyết.
Sáng ngày hôm sau.
Mễ Tiểu Anh không quan tâm đến cơ thể yếu ớt, đấu tranh muốn từ chức với Cố Hề Hề.
Cố Hề Hề nhìn đứa nhỏ bướng bỉnh này, cũng thật sự không còn cách nào khác.