Chương 1256
Ngày hôm qua một thân sườn xám, hôm nay lại thay đổi một thân công sở màu đen, quả thật là mỗi ngày một phong cách.
Chờ cưới được cô ấy về nhà, mỗi ngày cho cô ấy chơi trò biến đổi trang phục.
Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na đều là bà chủ của Danny cho nên ngồi ở hàng ghế đầu tiên.
Cách đó không xa chính là chỗ ngồi của Chu Mãng.
Hiện tại anh ta chỉ có thể cầu nguyện Doãn Tư Thần có thể nhìn thấy tin nhắn anh ta gửi tới rồi tới sớm, đuổi Chu Mãng đi.
Một lát sau, hội trường đều ngồi đầy người.
Trong ngoài giáp công, cuối cùng nhãn hiệu trăm năm này không kiên trì nổi, chuẩn bị đóng gói mang đi bán.
Hiện tại nội dung đấu thầu của các công ty chính là năng lực thuyết minh về khả năng thu mua và phương án giải quyết hậu quả.
Nhà máy này chuyển hình từ xí nghiệp quốc doanh thành công ty cổ phần, vì thế tư tưởng của tầng lớp quản lý không theo kịp sự phát triển của của thời đại, dẫn tới không biết mở rộng thị trường, nắm trứng vàng trong tay lại không biết bán ra ngoài.
Trong khi đó bên ngoài có vô số nhãn hiệu quốc nội, quốc tế, hơn nữa còn là thế tới rào rạt.
Lâm Phong không tới, bảo mình bị bệnh, tránh ở trong phòng, bảo chạy đi thì lại không cam lòng.
Thật vất vả mới có cơ hội ra ngoài một chuyến với Nhược Na, anh ta thật sự không muốn trở về.
Bọn họ không biết quản lý thì tôi biết.
Bọn họ không biết cái gì tóm lại tôi đều biết.
Lúc này Mộc Nhược Na có chút khẩn trương, cô nhỏ giọng hỏi Cố Hề Hề: “Cậu cảm thấy chúng ta có mấy phần thắng?”
“Năm phần đi.” Cố Hề Hề không xác định, nói: “Xem ý trời.”
Lúc Chu Mãng nhìn Cố Hề Hề, bên trong ánh mắt tràn đầy đắc ý.
Chờ anh ta đấu thầu thành công, chỉ cần Cố Hề Hề chịu rời đi cùng anh ta thì anh ta có thể suy xét một chút nhường nhãn hiệu này cho cô.
Thậm chí Chu Mãng cũng có thể tưởng tượng được hình ảnh lúc, anh ta đấu thầu thành công, sau đó dùng tư thái bố thí, nhường gói thầu lại cho Cổ Hề Hề, Cổ Hề Hề sẽ ngưỡng mộ cảm kích anh ta như thế nào.
“Ha ha ha ha.” Chu Mãng tự rơi vào ảo tưởng của chính mình, cười càng to hơn.
Hôm nay sẽ có đại diện của các công ty lên thuyết trình, hỗ trợ cho việc đấu thầu, sau đó ban tổ chức sẽ tùy theo tình hình, cân nhắc đến giả thấu và năng lực của nhà thầu, sau đó sẽ đưa ra quyết định cuối cùng là công ty nào trúng thầu.
Trên thực tế, bọn họ cũng không muốn bán.
Nhưng bọn họ thật sự không chịu nổi nữa.
Trong xưởng có hơn hai ngàn công nhân, đều có mối quan hệ dây mơ rễ má như anh em họ hàng hay bạn bè… sa thải ai cũng sẽ bị người tức giận chỉ chỏ, bị người nói là mất gốc.
Nhưng nếu không cắt giảm người, không tiến hành tinh giản bộ máy, sớm muộn gì xưởng cũng sẽ bị phá sản.
Vì vậy bọn họ chỉ có thể cắn răng nhịn đau, bán xưởng đi, cũng bán luôn cả thương hiệu và công thức của sản phẩm.
Thế nên, bọn họ không thể không cẩn thận.