Mục lục
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2032

“Tiểu Anh, cô dọa chết tôi rồi!” Doãn Nhất Nặc dõi mắt chờ Mễ Tiểu Anh về, không để ý tới đôi giày da được làm từ mấy chục tấm da dê không thể dính nước, lao vun vút chạy ra ngoài, ôm lấy Mễ Tiểu Anh: “Cô đó, cái con bé ngốc này! Cô không thể vì người khác mà chính bản thân mình cũng lao vào vũng lầy chứ!”

Doãn Nhất Nặc đang nói tới Mễ Tiểu Anh về chuyện chăm sóc Châu Tuyết Nhi suốt một đêm không trở về.

Trong lòng Doãn Nhất Nặc chính là thiên vị như thế đấy.

Mễ Tiểu Anh không chỉ là trợ lý đặc biệt của cô, mà còn là bạn bè từ nhỏ lớn lên cùng nhau.

Cán cân đã nghiêng qua một bên từ lâu rồi!

“Không phải tôi đây vẫn tốt sao?” Mễ Tiểu Anh cười nói: “Hơn nữa, còn có cậu Doãn mà.”

Duẫn Nhất Nặc liếc Mễ Tiểu Anh một cái, nói: “Tóm lại sau này đừng vì người khác mà quên thân như vậy! Đồ ngốc!”

Bởi vì hành động của Mễ Tiểu Anh đúng thật là thu được không ít ánh mắt thiện cảm của khách mời.

Đều là những những cô gái nhỏ yểu điệu, Mễ Tiểu Anh không để ý an toàn của mình mà đi cứu Châu Tuyết Nhi.

Chỉ nói đến sự dũng cảm và ý thức trách nhiệm này cũng đủ để người ta phải coi trọng.

Cho nên lúc các khách mời trong biệt thự nhìn thấy Mễ Tiểu Anh thì càng thêm khách sáo.

“Rất xin lỗi, bữa tiệc vui như vậy mà lại xảy ra chuyện này.” Mễ Tiểu Anh nói với những khách mời khác: “Nhưng mà mọi người đừng lo lắng, trận mưa này cũng coi như đã qua rồi. Ban nãy đã có người nói cho tôi biết, có thể trưa nay trời sẽ tạnh. Bãi đỗ xe thoát nước rất tốt, xe mọi người cũng không bị hư hỏng gì. Trên đường về, mọi người sẽ không phải chịu bất kỳ ảnh hưởng gì.”

“Không có không có, chúng tôi hoàn toàn không lo lắng gì cả.” Mọi người rối rít phất tay nói: “Trợ lý Mễ lo liệu vất vả rồi, về phòng nghỉ ngơi sớm đi.”

Doãn Ngự Hàm mở miệng nói: “Tối qua Tiểu Anh chăm sóc Châu Tuyết Nhi suốt một đêm, nhiệm vụ tiếp đãi hôm nay do tôi và Cố Miểu chịu trách nhiệm.”

“Vâng vâng vâng..” Mọi người rối rít hùa theo.

Mễ Tiểu Anh thật sự rất mệt mỏi, cũng rất nhếch nhác cho nên không khách sáo với mọi người, vội vàng về phòng trước, tắm nước nóng, thay quần áo rồi uống một bát canh gừng giải cảm.

Làm xong những thứ này, Mễ Tiểu Anh mới cảm thấy mình được sống lại.

Mễ Tiểu Anh đang muốn nghỉ ngơi thì cửa phòng bị gõ: “Mễ Tiểu Anh, tôi có thể vào nói chuyện không?”

Người gõ cửa là Khương Hữu.

Sắc mặt Mễ Tiểu Anh không thay đổi, cô ta trả lời: “Cửa không khóa, vào đi.”

Khương Hữu đẩy cửa đi vào, trên mặt đầy vẻ thấp thỏm không yên.

Thấy Châu Tuyết Nhi phát sốt được nâng về, cuối cùng cô ta cũng biết sợ!

“Cô Khương có chuyện gì không?” Mễ Tiểu Anh đúng mực mở miệng hỏi.

“À, cũng không có chuyện gì, chỉ là tới thăm cô một chút.” Khương Hữu không mời mà tới, ngồi trên ghế sô pha của Mễ Tiểu Anh, ánh mắt trốn tránh.

“Cô Khương là vì chuyện của cô Châu Tuyết Nhi nên tới đây sao?” Mễ Tiểu Anh không muốn lãng phí thời gian với Khương Hữu, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Nếu như bởi vì chuyện này thì cô Khương không cần lãng phí thời gian ở chỗ tôi, trực tiếp tới phòng cô Châu Tuyết Nhi nói xin lỗi là tốt nhất.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK