Mục lục
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1259

Bọn họ đều lười nhắc nhở Chu Mãng, nếu anh ta bị Doãn Tư Thần xử lý, bọn họ sẽ ít đi một đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ.

Chu Mãng thấy mọi người xung quanh đều đang nhìn chuyện cười của mình, anh ta nhất thời nổi nóng, đạp mạnh một cước lên bàn.

Ầm ầm!

Chiếc bàn bị anh ta đạp đổ trên sàn nhà.

Đồ ăn và đồ uống trên bàn đều rơi xuống, ly tách vỡ nát, thành một mớ hỗn độn.

Tất cả mọi người đều im lặng không nói gì.

Nụ cười trên môi Lâm Phong hơi cứng lại: “Không sao đâu, do tôi không hợp với đất nước nơi đây thôi, tôi đã uống thuốc rồi, không sao đâu. Đúng rồi, Nhược Na, cái người tên Chu Mãng đó…”

Mộc Nhược Na chăm chú nhìn anh ta: “Hả?”

Chu Mãng trầm mặt xoay người cất bước rời đi, lúc này nhân viên của khách sạn mới lững thững đi tới, không hỏi han gì cả, chỉ lặng lẽ thu dọn mọi thứ ở hiện trường, lại kê bàn, sắp đồ ăn và đồ uống lên lần nữa.

“Cái tay Chu Mãng đó đúng là quá đáng.” Một người phụ nữ đứng ở bên cạnh Cố Hề Hề không nhịn được tức giận nói: “Cậy mình là người Chu gia, muốn làm gì thì làm. Nơi này cũng không phải là thành phố X của anh ta, muốn ra oai thì cũng phải xem chỗ nào để ra oai chứ?”

Cố Hề Hề chỉ mỉm cười, cũng không tiếp lời.

Sau khi trở về phòng, Mộc Nhược Na nhìn thấy Lâm Phong ngồi ở bên ngoài ban công, nhìn phong cảnh bên ngoài đến ngẩn người.

“Cậu đã khỏe hơn chưa?” Mộc Nhược Na ân cần hỏi.

Nghe thấy tiếng nói của Mộc Nhược Na, dường như Lâm Phong mới hoàn hồn lại, sắc mặt vẫn hơi tái nhợt, nhưng rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều.

Anh ta không thể hù dọa tiểu tiên nữ được.

Anh ta không thể lưu lại ấn tượng xấu với tiên nữ được.

“Tôi không sao.” Lâm Phong mỉm cười đáp lại: “Đấu thầu đã kết thúc chưa?”

“Đang nghỉ ngơi giữa giờ.” Mộc Nhược Na cũng mỉm cười đáp lại: “Tôi không yên tâm về cậu, nên mới tới xem thế nào. Tôi là người dẫn cậu tới khu du lịch này, nếu cậu bị bệnh, đó là lỗi của tôi còn gì?”

“GDP của thành phố X không thể so được với thành phố N chúng ta” Tiểu Vương đứng ở cạnh đó cũng tức giận lên tiếng: “Chưa kể đến GDP của thành phố S còn lớn gấp mấy lần thành phố X!”

Người phụ nữ đó nghe thấy vậy, tâng bốc Cố Hề Hề nói: “Điều đó là tự nhiên. Tài lực của tập đoàn Doãn thị, không phải là thứ loại gia tộc nhỏ đó có thể so sánh được.”

Chu Mãng vừa định nổi giận, vừa quay đầu lại, thấy Cố Hề Hề đang lạnh lùng nhìn mình.

Không hiểu tại sao, anh ta giật mình, cố đè cơn nóng giận xuống.

“Bất kể anh ta nói lung tung cái gì, cô cũng đừng nên tin, có được không?” Lâm Phong cầu khẩn Mộc Nhược Na.

Mộc Nhược Na nhìn Lâm Phong, muốn nhìn thấy biểu cảm khác từ trên mặt của Lâm Phong: “Anh ta sẽ nói gì?”

Lâm Phong mất tự nhiên dời tầm mắt đi, thấp giọng nói: “Không có gì.”

Lúc này, chuông điện thoại di động của Mộc Nhược Na reo lên.

Đã hết giờ nghỉ ngơi giữa giờ, cô phải trở lại hội trường tiếp tục tham gia phiên đấu giá.

“Cậu nghỉ ngơi đi, tôi đi họp trước đã.” Mộc Nhược Na ôn hòa nói: “Buổi tối chúng ta đi ra ngoài ăn đi.”

“Ừ, được.” Lâm Phong ngoan ngoãn đáp lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK