Chương 2172
“Bố nuôi!”
Vừa nghe thấy giọng nói của Đường Tử Uyên, Trầm Tử An lập tức bật khóc.
Đường Tử Uyên sợ hãi vội vàng đặt văn bản trong tay xuống, gấp gáp hỏi: “Tử An, xảy ra chuyện gì rồi? Mẹ con đâu? Sao con lại khóc?”
“Hu hu, bố nuôi, mẹ không thích con! Mẹ không cần con nữa rồi!”
Trầm Tử An vừa nghe thấy tên Trầm Mặc Ca lại tủi thân khóc.
Đường Tử Uyên nghe vậy liền sốt ruột.
“Ông nhỏ ơi, rốt cuộc là làm sao? Cãi nhau với mẹ con à?”
“Bố nuôi, bố mau đến Hải Thành đi, bố mà còn không tới mẹ con sẽ bị người ta cướp đi đấy.”
Trầm Tử An vừa khóc vừa nói.
Đường Tử Uyên nghe tới đây người liền khẽ khựng lại.
Anh đương nhiên biết Trầm Mặc Ca quay trở về để làm gì, anh cũng từng nghĩ tới chuyện Trầm Mặc Ca có quay trở về với Diệp Nam Huyền hay không, nhưng lúc này mới qua bao lâu chứ?
Chẳng lẽ bọn họ thật sự quay lại với nhau sao?
Hay là thủ đoạn của Trầm Mặc Ca để Diệp Nam Huyền hiến thận cho Lạc Lạc?
Đường Tử Uyên nghĩ không rõ nhưng lại có chút lo lắng.
Nếu như giả biến thành thật, anh ta thật sự có thể giống như mình nói thoải mái buông tay sau đó quay người dặn dò Trầm Mặc Ca sao?
Đường Tử Uyên ít nhiều có chút lơ đãng.
Trầm Tử An không nghe thấy Đường Tử Uyên trả lời liền vội vàng khóc hỏi: “Bố nuôi, bố còn nghe con nói không?”
“Bố nghe.”
Đường Tử Uyên vội vàng tập trung lại tinh thần.
“Tử An, con còn nhỏ, bố không cách nào giải thích rõ ràng với con chuyện này được. Nhưng con phải biết rằng mẹ vĩnh viễn là mẹ của con, cô ấy là người yêu thương bọn con nhất trên đời này. Cho dù có xảy ra chuyện gì đi nữa thì cũng không được cãi nhau với mẹ con biết không? Mẹ con cũng không dễ dàng.”
Trầm Tử An nghe thấy Đường Tử Uyên nói như vậy, có chút xấu hổ nói: “Con biết rồi, bố nuôi, lát nữa con sẽ đi xin lỗi mẹ, chỉ là….á!”
Cậu còn chưa nói xong, đột nhiên hét lên một tiếng, điện thoại của Trầm Tử An sau đó bị cúp…
Ở một chỗ khác, Mễ Tiểu Anh và Tiểu Cát cuối cùng cũng ăn xong bữa cơm này, đáy lòng Mễ Tiểu Anh âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Cát là kiểu người mà cô ấy từ trước tới nay chưa từng gặp, người đàn ông cứ quấn quýt mãi không rời như vậy, thật đúng là khiến cho người ta không chống lại được.
“Chút nữa em đưa chị tới chỗ này được không?” Ánh mắt Tiểu Cát sáng lấp lánh nhìn chằm vào Mễ Tiểu Anh, thật khiến cho người ta không nỡ từ chối.
Mễ Tiểu Anh đang cố gắng tìm cớ để từ chối, điện thoại di động bỗng vang lên.