Chương 1960
Đây chẳng phải là lý do, Mễ Tiểu Anh luôn trốn tránh anh trong suốt bốn năm nay hay sao?
Bằng không sao anh phải sốt ruột như thế?
Cố Miểu lôi Doãn Ngự Hàm sang ghế bên cạnh nghỉ ngơi, trợ lý đưa đồ uống mát lạnh tới.
Vừa uống đồ uống vừa phơi nắng, nhìn trời xanh mây trắng, không khí trong lành, đúng thật là tận hưởng.
“Sau hai ngày em quan sát, Tiểu Anh có thể là có lý do gì đó khó nói. Anh có thể bày tỏ cảm xúc của mình, nhưng cũng đừng thái quá, nếu không chỉ làm cho cô ấy tránh né em hơn thôi.” Cố Miểu nhắc nhở đồng bọn kiêm anh trai: “Em nghe nói hình như Đường Đức đang theo đuổi Tiểu Anh, nhưng mà Tiểu Anh không có ý gì với anh ta cả.”
“Cái tên Đường Đức…” Doãn Ngự Hàm cười khẽ lên: “Không cần lo lắng. Chỉ là anh không hiểu, rốt cuộc là vì chuyện gì, lại có thể làm Tiểu Anh bó tay bó chân giữ khoảng cách với anh như thế. Mẹ anh cũng nói rõ sẽ không ngăn cản chuyện của bọn anh, quản gia Mễ năm đó cũng nhận lời sẽ không can thiệp vào chuyện tình cảm của Tiểu Anh. Em nói xem, còn có người nào, có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của Tiểu Anh chứ?”
“Chuyện này em cũng không biết.” Cố Miểu nói: “Đó là bạn gái anh, làm sao mà em biết được?”
“Cho nên, gần không được, xa cũng không được.” Doãn Ngự Hàm thở dài một tiếng, cắn ống hút nói: “Thật đúng là đau đầu. Đúng rồi, tạm thời không nói cái này, bên em bao giờ mới hết bận thế?”
“Làm sao vậy?” Cố Miểu hỏi lại.
“Có một dự án cần phải thực hiện, nếu như em có thời gian, hay là nhận nó đi? Đây chính là hồi môn của Nhất Nặc, em là con rể, phải đương nhiệm với nó!” Doãn Ngự Hàm không có trách nhiệm đẩy công việc qua cho đồng bọn.
Cố Miểu cười: “Vậy còn anh thì sao?”
“Anh đương nhiên phải ở trong nước trấn thủ rồi.” Doãn Ngự Hàm đương nhiên nói: “Em cũng thấy rồi đấy, Tiểu Anh trốn tránh anh như vậy, nếu anh còn ngày ngày ở bên ngoài, không phải càng không được thấy cô ấy sao?”
Cố Miểu bất lực nói: “Nhưng anh là chủ tịch của Tập đoàn tài chính Doãn Thị đó!”
“Em cũng là phó chủ tịch của Tập đoàn tài chính Doãn Thị mà!” Doãn Ngự Hàm xem thường nói: “Vậy giờ chủ tịch anh sắp xếp công việc cho em! Em có đi hay không!”
“Được được được, em đi.” Cố Miểu bất đắc dĩ lắc đầu: “Coi như em nhận thua!”
“Cảm ơn nhé! Chờ em đi rồi, anh sẽ giúp em trông trừng Nhất Nặc, bảo đảm sẽ không để em ấy gặp rắc rối!” Doãn Ngự Hàm cười nói.
“Ừm.” Cố Miểu nhìn anh một cái, sau đó nhắm mắt bình tĩnh lại.
Bên kia, Mễ Tiểu Anh xách theo giỏ cùng xẻng nhỏ, thật sự bắt đầu đào rau dại.
Mảnh đất này vừa mới được tưới nước, cho nên rau mới mọc ra, vô cùng non, vô cùng tươi.
Mễ Tiểu Anh đào rất hăng say.
Đang đào thì phía sau truyền tới tiếng bước chân, Mễ Tiểu Anh cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục đào.
“Trợ lý Mễ.” tiếng Khương Hữu từ phía sau Mễ Tiểu Anh vang lên, cắt ngang động tác của Mễ Tiểu Anh.
Mễ Tiểu Anh lễ phép đứng dậy nhìn qua: “Cô Khương có chuyện gì vậy?”
“Cũng không có chuyện gì, chỉ là muốn nói chuyện với cô một chút.” Khương Hữu nhìn cô gái lanh lợi tài tình trước mặt, theo bản năng nắm chặt tay lại.
Cô đã nhìn thấy hết toàn bộ cảnh tượng lúc nãy Doãn Ngự Hàm vây quanh Mễ Tiểu Anh rồi.
Khương Hữu vô cùng không phục.
Mễ Tiểu Anh này có cái gì tốt chứ?
Chẳng qua chỉ là con của người hầu, dựa vào được nhà họ Doãn cưng chiều, mới được ngồi vào vị trí trợ lý.
Doãn Ngự Hàm sao lại thích người con gái như vậy chứ?
Rõ ràng Khương Hữu cô ta mới là người ưu tú nhất xuất sắc nhất!
Dựa vào cái gì mà không nhìn thấy sự tồn tại của cô ta?
Nếu trợ lý Mễ này là tình địch của cô ta, vậy thì phải nói cái gì đấy để uy hiếp đối phương, tiêu diệt tình cảm mới chớm nở này!
“Cô Khương muốn nói chuyện gì vậy?” Mễ Tiểu Anh bình tĩnh mở miệng hỏi: “Nếu như là về công việc, vậy xin lỗi, hôm nay tôi không muốn bàn về công việc.”