Chương 1085
Amy về tới phòng thí nghiệm liền giao tiêu bản cho Hirayama Jiro, Hirayama Jiro giơ tay ra nhận lấy.
Ngón tay Amy lơ đãng xẹt qua mu bàn tay Hirayama Jiro, nhưng người đàn ông tự kỷ Hirayama Jiro không hề để ý đến, vẫn tiếp tục cắm đầu vào làm thí nghiệm của mình.
Amy hơi thất vọng.
Mộc Nhược Na cũng đã rời khỏi chỗ này được mấy ngày, chẳng lẽ Hirayama Jiro thật sự không hề có suy nghĩ ngoài luồng sao?
Amy chưa từ bỏ ý định, cô ta mở miệng nói: “Anh Hirayama, anh có đói bụng không? Tôi chuẩn bị cho anh ít đồ ăn nhé?”
“Không cần.” Hirayama Jiro cũng không quay đầu lại nói: “Tôi không đói bụng.”
Sau đó, Hirayama Jiro không còn để ý đến Amy nữa.
Vẻ mặt dịu dàng tình cảm của Amy đều biểu diễn cho người mù nhìn cả, cuối cùng cô ta không thể không từ bỏ ý định này, quyết định ra tay từ chỗ khác.
Hirayama Jiro vẫn làm việc đến rạng sáng mới làm xong thí nghiệm, anh ta quay về phòng nghỉ của mình tắm rửa một cái định ngủ bù.
Đang lau tóc thì anh ta chợt nghe thấy tiếng đập cửa.
Vừa mở cửa liền thấy Amy mặc cái áo ngủ rất ngắn đứng ở ngoài cửa, trong tay còn đang cầm một phần ăn khuya nóng hôi hổi.
“Có việc gì sao?” Hirayama Jiro nhướng mày, tầm mắt của anh ta đã rơi vào chỗ thức ăn khuya trong tay Amy, nói một cách gọn gàng dứt khoát: “Tôi không đói bụng.”
“Nhưng tôi làm rất nhiều, một người ăn không hết, còn thừa lại thì lãng phí lắm.” Amy ra vẻ ngoan ngoãn hiền lành nói: “Không bằng anh Hirayama ăn luôn giúp tôi đi! Được không?”
Nói xong, Amy quơ quơ đồ ăn khuya trong tay, ra vẻ tội nghiệp nhìn Hirayama.
Chiêu này cô ta đã sử dụng với không ít đàn ông.
Gần như là trăm lần thử trăm lần trúng.
Nhưng lần này cô ta lại đối mặt với thanh niên bị tự kỷ nặng là Hirayama Jiro.
Hừm, khả năng là cô ta phải thất vọng rồi!
Vì thế, Hirayama Jiro hoàn toàn không quan tâm đến thái độ ám chỉ như có như không và dáng người nóng bỏng lộ ra sau bộ quần áo táo bạo của Amy, anh ta trưng ra bộ mặt như nhìn người ngu nói: “Đã biết là ăn không hết mà còn làm nhiều như vậy, đầu óc cô có vấn đề à?”
Amy: “…”
Hirayama Jiro không kiên nhẫn nói: “Được rồi, tôi muốn đi ngủ, không được làm ầm ỹ đến tôi, nếu không liền cút đi ngay!”
Rầm!
Cửa phòng bị đập lại cái rầm.
Amy không thể không bước lùi về phía sau, nếu không cái mũi của cô ta đã gặp tai nạn rồi!
Rốt cuộc người này có phải là đàn ông không vậy?
Cô ta mặc ít như vậy thế mà anh ta lại không hề động lòng sao?
Nam Tinh ở trong phòng cách vách tất nhiên cũng nghe được động tĩnh ở cửa, cô ta không nhịn được phì cười ra tiếng, khoái trá xoay người đi ngủ.
Amy tức giận muốn dậm chân.
Nhưng cô ta cũng không còn cách nào khác, ai kêu cái tên Hirayama Jiro này lại ngớ ngẩn như vậy chứ?