Chương 2100
“Đúng rồi, chị đã sắp xếp cho Minh Hâm ở một căn chung cư của chị, hôm nay chị lại nghe được một chuyện thú vị. Hình như Trần Trọng nhất định phải giành được Minh Hâm, lý do là năm đó ông ta đã từng cầu xin mẹ của Minh Hâm mà không được.” Mễ Tiểu Anh lập tức đem chuyện thú vị mà mình nghe được nói một chút cho Doãn Nhất Nặc.
Doãn Nhất NẶc hơi ngạc nhiên nói: “Còn có chuyện như vậy à, cái tên Trần Trọng này đúng là càng sống càng thụt lùi. Quên đi, nếu chúng ta vội vàng ra tay giúp đỡ vậy thì đi ngay đi! Chị nói cái chung cư kia ở đâu?”
“Chung cư Đại Hải trên đường Thuận Giang.” Mễ Tiểu Anh trả lời nói.
Doãn Nhất Nặc suy nghĩ thật lâu mới nói: “Em nhớ cái chung cư này là nhà họ Thượng phát triển phải không? Lúc ấy còn tặng cho hai người chúng ta mỗi người mỗi cái?”
Mễ Tiểu Anh cười gật đầu: “Em còn nhớ rõ à? Lúc ấy Tiểu Cẩn giận dỗi người trong nhà, muốn trốn ra khỏi nhà, là hai chúng ta cùng nhau tìm người trở về. Nhà họ Thượng vì muốn cảm ơn, liền tặng cho chúng ta hai người hai cái chung cư, em nói cái gì mà không cần, nói cứ để chị đứng tên hết, chị cũng không thể từ chối, đành phải nhận lấy.”
“Còn có một cái nữa?” Doãn Nhất Nặc hỏi.
“Ừ, còn có một cái bên cạnh.” Mễ Tiểu Anh nói: “Hai cái chung cư đối xứng theo hướng Đông Tây, mỗi cái chung cư đều có diện tích 500 mét vuông. Nhiều năm như vậy vẫn không sống ở đó, để trống thật sự rất đáng tiếc.”
Doãn Nhất Nặc nói: “Đúng thật là rất tiếc. Dù sao ở đây cũng sắp thành công trường, cũng không ở được nữa, chúng ta dứt khoát qua bên chung cư đó ở vài ngày đi. Thiếu Hoài và Tiểu Cẩn cũng cần phải về nhà, Tử Việt bị bố nuôi xách trở về làm thí nghiệm, Vân Sâm và Song Song muốn đi tỉnh Y, tuy Ngự Trinh rảnh rỗi không có việc gì nhưng nghe nói ba của cậu ấy tìm cho cậu ấy không ít việc. Cứ như vậy, hai chúng ta rất nhàn rồi, qua đó đơn giản ở vài ngày, làm cho ngôi nhà thêm ấm áp.”
Tất nhiên Mễ Tiểu Anh không có cách nào để trả lời.
Cố Miểu và Doãn Ngự Hàm muốn ra ngoài để bàn bạc công việc, Mễ Tiểu Anh cũng lo lắng tính cách của Doãn Nhất Nặc quá thoải mái, nếu chỉ chơi đùa sẽ không tốt, cho nên cũng hạ quyết tâm đi theo cô.
Vì thế Mễ Tiểu Anh lập tức nói: “Chị sẽ sắp xếp người qua đó dọn dẹp vệ sinh một chút, hôm nay sẽ dọn qua?”
“Được.” Doãn Nhất Nặc sảng khoái đồng ý.
Vì thế, cùng ngày mọi người đều sôi nổi rời khỏi Sơn trang Lạc Hà, và đi làm việc của bản thân.
Cố Miểu và Doãn Ngự Hàm cũng thật sự vội, buổi chiều cũng rời đi.
Lúc chạng vạng những người khác đều trước sau rời đi.
Sau khi những người chủ rời đi, không khí của Sơn trang Lạc Hà cũng trở nên quạnh quẽ.
Mễ Tiểu Anh sắp xếp công nhân và bảo vệ thay phiên nhau trực, đảm bảo sự an toàn và hoạt động bình thường của Sơn trang Lạc Hà.
Phần còn lại được bố trí cho những cái khác không cần thiết.
Người máy nhỏ Lam Bảo hình như đã nhận ra được sự chia ly, còn đọc một bài thơ chia tay cho mọi người ngay tại chỗ, chọc cho mọi người cười haha.
“Nếu không bỏ được Lam Bảo, thì dứt khoát đưa tới chung cư đi.” Bộ dạng Doãn Nhất Nặc lưu luyến nhìn Mễ Tiểu Anh, liền quyết định: “Dù sao hai chúng ta cũng không thích người khác quấy rầy, có Lam Bảo ở, không cần người thu dọn vệ sinh.
“Được.” Mễ Tiểu Anh liền vui vẻ, sờ sờ vào đỉnh đầu của Lam Bảo nói: “Lam Bảo, chị mang em đến nhà mới được không?”
Màn hình của Lam Bảo lập tức hiện ra những trái tim màu đỏ: “Được nha, Lam Bảo cũng không muốn rời xa chị đâu.”