Chương 2094
Mễ Tiểu Anh: “…”
Biết ngay tên nhóc này bụng dạ hẹp hòi mà.
Mễ Tiểu Anh cũng bất lực, chỉ có thể nói hết những chuyện xảy ra trong mấy ngày này cho Doãn Ngự Hàm nghe, nói: “Người là do cô chủ cứu về, nhưng lại không thể đưa về sơn trang Lạc Hà, cũng không thể để cậu ta vào ở trong căn nhà mang tên của cô chủ được. Nhưng nếu như chỉ thuê đại một căn nhà nào đó bên ngoài thì sợ là sớm muộn gì cũng sẽ bị Tần Trọng tìm được. Chỉ có ở trong căn nhà dưới tên tôi thì Tần Trọng mới vuốt mặt nể mũi, không dám tuỳ tiện đến đây. Mặc dù bây giờ tôi đã bị tước mất chức trợ lý rồi, nhưng nhà họ Doãn vẫn luôn coi trọng tôi, những người đó sẽ không dám làm gì tôi đâu.”
“Như vậy à.” Đôi mắt đào hoa đa tình đó của Doãn Ngự Hàm chớp chớp: “Tôi cũng không muốn hỏi em chuyện này mà!”
Mễ Tiểu Anh bực tức, đột nhiên không muốn quan tâm đến Doãn Ngự Hàm nữa.
Mễ Tiểu Anh liền quay người bỏ đi.
Doãn Ngự Hàm liền cảm thấy không ổn, chọc Mễ Tiểu Anh tức giận rồi, vội vàng xuống xe, bước nhanh đến kéo lấy cánh tay Mễ Tiểu Anh, ra sức nhận sai: “Được rồi, được rồi mà, tôi sai rồi, tôi thừa nhận là do tôi ghen! Tôi nghe nói em đưa một người đàn ông đẹp trai vào ở trong căn nhà dưới tên em nên tôi không tức giận, vì vậy nên tôi mới đến đây hỏi rõ! Tôi nói thật rồi cũng không được nữa hả?”
Mễ Tiểu Anh vung tay ra, cũng không giãy giụa khỏi việc Doãn Ngự Hàm giữ chặt mình, nói với giọng điệu không tốt lành gì: “Vậy thì sao?”
“Vì vậy, có phải là em nên bồi thường gì đó cho tôi không?” Doãn Ngự Hàm nở nụ cười rất gian manh: “Ngoài ra, có cần tôi giúp đỡ cảnh cáo Tần Trọng một chút không?”
“Không cần đâu.” Mễ Tiểu Anh nói: “Cô chủ cũng không lo đến chuyện này thì anh càng không cần quan tâm. Tôi nói rồi, chỉ là làm việc thiện hằng ngày thôi.”
Doãn Ngự Hàm lập tức nghe theo và hùa theo: “Phải, phải, phải, làm việc thiện hằng ngày. Nếu như Tiểu Nặc đã làm việc thiện rồi, vậy thì có phải là cô cũng nên làm chút việc thiện hằng ngày không? Hôm nay, từ sáng đến giờ tôi vẫn chưa ăn gì hết đây này!”
…
Mễ Tiểu Anh không nói gì.
Doãn Ngự Hàm lại nói tiếp: “Em sợ Cố Miểu ghen tuông tức giận thì bảo anh ấy sống ở phòng của Tiểu Nặc. Em bảo anh ấy ở phòng mình, em không sợ tôi ghen tuông tức giận sao? Đừng nói với tôi là đã nói xong xuôi chuyện này rồi. Rõ ràng em biết, giữa chúng ta không thể nào giải quyết xong xuôi được, mãi mãi cũng không xong được! Cho nên, vì bồi thường cho tôi, bù đắp cho tôi, có phải nên mời tôi ăn cơm không?”
Mễ Tiểu Anh hiểu rất rõ sự mặt dày vô sỉ này của Doãn Ngự Hàm.
Bất đắc dĩ thở dài một hơi nói: “Nhưng tôi còn phải tới Sơn trang Lạc Hà. Bên đó nếu không có tôi thì rất nhiều việc sẽ bị trì trệ.”
“Vậy thì sao? Chậm trễ thì chậm trễ.” Doãn Ngự Hàm làm ra vẻ không sao cả nói: “Cũng chẳng phải việc quan trọng gì. Cùng lắm thì bảo Khuê Sinh thế thân một chút.”
Mễ Tiểu Anh cực kỳ bất đắc dĩ.
Cô còn có thể nói gì nữa đây?
Dáng vẻ Doãn Ngự Hàm rất không hợp tác, cô cũng không muốn tranh chấp vì mấy chuyện này nên chỉ đành đồng ý.
Doãn Ngự Hàm thấy Mễ Tiểu Anh thỏa hiệp, lúc này mới hài lòng nở nụ cười tươi rói.
Có trời mới biết khi anh biết Mễ Tiểu Anh cho mấy chàng trai trẻ ở cùng nhà, anh tức giận suýt chút nữa không thể nhịn nổi mà bùng nổ ngay tại chỗ.