Mục lục
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1577

Cố Hề Hề gật đầu: “Chính là đạo lý này.”

Tiểu Vương thở dài một tiếng: “Tôi hiểu rồi, thế tôi đi sắp xếp xuống.”

Tiểu Vương đi được một lúc thì Dư Khiết báo cáo rằng: “Vốn mình cũng định nói lại với cậu chuyện này đấy. Nếu cậu và tổng giám đốc Mặc đã ăn ý như vậy, đã cùng đưa ra một biện pháp xử lý thì mình cũng không cần nói thêm gì nữa.”

“Xem ra anh ta cũng đã quyết định tương tự.” Cố Hề Hề gật gật đầu: “Tình hình bên kia thế nào rồi?”

“Rât tốt, không có trục trặc gì cả.” Dư Khiết trả lời: “Tốc độ bên kia có phần nhanh chóng hơn, mấy dòng họ ở xung quanh đã chuẩn bị phái người lại đây, tổng giám đốc Mặc đã điều hướng cho bọn họ, thế nên những người đó có lẽ đã rời đi cùng với đội ngũ hộ tống rồi. Ở đây không được yên ổn, không chừng chẳng có mấy người chịu ở lại để xem náo nhiệt đâu.”

Cố Hề Hề thở dài nói: “Đúng vậy, chuyện rối ren lần này quả thật là chẳng có mấy ai muốn trông vào. Nhà họ Khúc bên kia chẳng biết định ồn ào đến bao giờ nữa.”

“Chắc là sẽ nhanh thôi.” Dư Khiết mỉm cười nói: “Đôi bên đã đánh xáp lá cà, tổng cổng còn lại cũng chẳng được bao nhiêu người.

Dư Khiết nói một lời sắc bén như dao.

Tới hừng đông ngày kế, cuộc chiến bên nhà họ Khúc cũng đã đến hồi kết thúc.

Cậu cả nhà họ Khúc bại trận rồi.

Anh ta bị chính đứa em ruột của mình nã cho phát súng chết cứng trên ghế ở phòng sách, chết không nhắm mắt.

Cậu hai nhà họ Khúc cũng chẳng có kết cục hay ho hơn là bao.

Anh ta vừa mới giết anh cả của mình xong thì vừa quay người đã bị cậu tư chém cho một nhát.

Như những quân bài domino, đám con trai nhà họ Khúc hết người này rồi đến người kia đều chết trong tay em trai của mình.

Khi chuộc chiếm chấm dứt, cũng chỉ còn lại cậu bảy nhà họ Khúc.

Mà đứa em trai ruột thứ tám của anh tay, cũng đã chết trên tay anh ta vậy.

Về phần bốn vị phu nhân nhà họ Khúc, nào ai biết các bà sống chết ra sao?

Đây là một vùng trời chém giết nhuốm máu tanh.

Trước tiên bản thân phải còn sống cái đã

Cậu bảy nhà họ Khúc dẫn người đi dọn dẹp chiến trường, thế nhưng anh ta lần tìm khắp các chốn trong ngoài mà vẫn không thể nào tìm được bóng dáng ông cụ Khúc đâu cả.

“Sao lại như thế! Người ở trong trang viên này cơ mà, tại sao lại không thấy đâu cả!” Cậu bảy giơ chân đạp bay một cái ghế, thở hồng hộc, ánh mắt sau một hồi chém giết đã đỏ bừng tơ máu: “Người đâu? Người ở đâu?”

“Không, không thấy ạ.” Đến cả đám cấp dưới của cậu bảy cũng trở nên luống cuống.

Nếu không tìm được ông cụ Khúc thì cả cái cơ nghiệp to lớn này của nhà họ Khúc rồi sẽ về tay ai?

Cậu bảy tuy rằng là người cuối cùng sống sót, song nếu không có sự ủy quyền từ chính ông cụ Khúc thì anh ta chẳng thể nào xơ múi được tí gì từ khối cơ nghiệp khổng lồ này cả!

Huống chi, ông cụ Khúc còn gửi một khoản tiền kếch xù ở ngân hàng Thụy Sĩ nữa.

Không có giấy ủy quyền của ông cụ Khúc, cậu bảy cơ bản là chẳng thể sờ được vào một xu một cắc!

“Quật tung ba thước đất lên tìm cho tao, tìm đi!” Cậu bảy bặm trợn đập bàn: “Nhất định phải tìm cho ra lão già đó cho tao!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK