Chương 966
Vân Mạc Dung định buông lời giải thích thì lập tức nghẹn lại.
“Đi thôi, chúng ta về nhà nào.” Tưởng Dật Hải nắm tay Vân Mạc Dung xoay người quay về.
Lúc này, điện thoại của Cố Hề Hề cuối cùng cũng reo lên: “Chị à, chị không đến sân bay mà đi đâu vậy?”
Vân Mạc Dung cầm điện thoại, thở dài một hơi rồi nói: “Chị đón được anh ấy rồi, quay lại rồi chị nói chuyện với em sau.”
Nói xong, Vân Mạc Dung tắt máy.
Không giải thích được nên có chút thận trọng hơn.
Tuy rằng trước đây cô ấy không rung động trước người đàn ông nào ngoài Tưởng Dật Hải, nhưng cô lại vì một gã đàn ông khác mà để Tưởng Dật Hải ở sân bay lâu như vậy, nghĩ lại cảm thấy bản thân mình đúng là không tốt.
Vì vậy, tới giờ cơm, Vân Mạc Dung xung phong nhận việc, chủ động xuống bếp, nhanh chóng nấu cho Tưởng Dật Hải một bàn đồ ăn thật ngon.
Tưởng Dật Hải vô cùng nể mặt, ăn sạch sẽ một bàn đồ ăn đầy ắp mà Vân Mạc Dung nấu, anh ta còn vừa ăn vừa khích lệ:
“Mỗi khi ở bên ngoài đều nhớ tài nghệ nấu ăn như này! Khoảng thời gian đó đã quay trở lại rồi, không bao giờ muốn ăn ở ngoài như đi hồi đi công tác nữa.”
“Bên kia mọi thứ xong chưa?” Vân Mạc Dung sợ anh ta ăn quá nhiều, tí lại bỏ lại đồ ăn nên đưa cho anh ta một cái bánh táo gai để dễ tiêu hoá.
“Ừ, có Tư Thần hỗ trợ nên mọi việc được giải quyết rất nhanh chóng.” Tưởng Dật Hải cúi đầu nói: “So với anh, Tư Thần đã sớm tiếp xúc với các dòng họ hoàng tộc, xử lý các phương diện công việc rất thành thạo. May mắn thay anh kéo anh ấy đi để giải cứu, nếu không, không biết mọi chuyện sẽ kéo dài đến bao lâu.”
“Đúng vậy, kinh nghiệm của anh ấy tương đối nhiều.” Vân Mạc Dung nhanh chóng rót một ly nước trà cho Tưởng Dật Hải, định bưng lên cho anh ấy thì bị Tưởng Dật Hải lập tức dùng tay chặn lại.
Vân Mạc Dung khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn.
“Này này.” Tưởng Dật Hải đưa mắt nhìn Vân Mạc Dung:
“Em không cần phải áy náy trong lòng. Đời này có thể bên cạnh em là anh thấy đủ rồi. Tâm nguyện của anh rất nhỏ nhoi, đó chính là mong em mãi mãi vĩnh viễn đừng rời bỏ anh. Nếu có một ngày nào đó, em có người mình thích thì…”
Vân Mạc Dung lập tức chặn môi anh lại, tính cắn phạt một chút: “Không cho phép anh nói như vậy. Trừ anh ra, từ trước đến nay em không thích người nào cả. Trước kia không có, hiện tại không có, tương lai cũng không có luôn!”
Lúc này, Tưởng Dật Hải mới lộ ra nụ cười thật sự: “Ừ.”
Ngày hôm sau, Nhất Nhiễm đang tiêm thuốc trong phòng.
Cửa phòng vừa mở ra, anh ta theo bản năng kêu lên:
“Mạc Dung, cô đến rồi sao!”
Đối phương không trả lời.
Nhất Nhiễm xoay người lại xem thì thấy Cố Hề Hề xách theo một cái hộp đồ ăn vào:
“Sao nào? Thấy người tới là tôi nên anh thất vọng à?”
Cố Hề Hề đặt hộp đồ ăn lên bàn, nhìn Nhất Nhiễm truyền dịch xong thì lập tức gọi bác sĩ đến rút kim ra.
“Như nào rồi?” Dù tay Nhất Nhiễm bị châm kim như tổ ong vò vẽ như vậy nhưng nét mặt vẫn không có cảm xúc nó: “Tôi chỉ bất ngờ khi cô đến đây một mình thôi.”