Chương 2252
Chỉ thấy Doãn Nhất Nặc mặc áo sơ mi trắng, quần jean màu lam một thân đẹp trai từ bên ngoài đi vào.
“Cô Doãn…” Minh Hâm nhìn thấy Doãn Nhất Nặc, liền theo bản năng mở miệng nói: “Tôi không nói gì cả.”
Doãn Nhất Nặc nhìn Minh Hâm gật gật đầu: “Tôi biết. Chuyện hôm nay, anh vốn là tai họa vô vọng.”
Nói xong, Doãn Nhất Nặc quay đầu nhìn Tiểu Cát, nói: “Anh muốn giải thích, vậy tôi sẽ cho anh một lời giải thích. Những lời này, tôi nhịn cũng rất lâu rồi, hôm nay để cho anh biết rõ ràng vậy.”
Tiểu Cát dự đoán rằng những lời này không phải là những lời tốt đẹp gì.
Nhưng bây giờ cậu ta không có lập trường nào để từ chối.
Tác phẩm của cô chủ nhà họ Doãn, cũng không phải là một người sáng tác nho nhỏ có thể cự tuyệt.
Doãn Nhất Nặc ngồi một bên trên ghế, chân dài duỗi ra, khuôn mặt trầm tĩnh mở miệng nói: “Tiểu Cát, có phải anh cảm thấy anh rất ủy khuất không? Anh nghĩ anh đã bị lừa sao?”
Tiểu Cát không nói gì, nhưng rõ ràng là có ý đó.
Doãn Nhất Nặc khinh thường cười nhạo một tiếng, nói: “Anh thì tính là cái gì vậy? Ủy khuất? Anh có đủ tư cách để tôi có thể chịu ủy khuất dùm anh sao?”
Sắc mặt Tiểu Cát thay đổi một chút, nhưng một chữ cũng không dám nói.
Tiểu Cát luôn là một người biết thức thời.
Sẽ không làm bất cứ điều gì mà chưa rõ ràng.
“Hôm nay nếu không phải Minh Hâm, tôi đã lười không tới đây một chuyến.” Doãn Nhất Nặc không áp chế khí thế của mình nữa, hoàn toàn phóng thích khí tức tôn quý thuộc về cô chủ của nhà họ Doãn.
Chỉ là một ánh mắt, liền làm cho Tiểu Cát tự xấu hổ.
“Làm cho rõ!” Doãn Nhất Nặc giơ tay gõ bàn, khinh thường nhìn về phía Tiểu Cát: “Căn nhà này là cho ai mượn? Đó là Minh Hâm! Là Tiểu Anh cho Minh Hâm mượn để ở tạm, không phải cho Tiểu Cát anh mượn đâu! Anh là gì? Da mặt dày ở chung thì cũng thôi, thật đúng là tự đề cao mình?”
Sắc mặt Tiểu Cát thoáng một cái trở nên tái nhợt vô cùng.
Doãn Nhất Nặc hung hăng tháo mặt nạ của cậu ta ra.
Thật vậy, căn hộ đắt tiền này là thuộc về Mễ Tiểu Anh, Mễ Tiểu Anh muốn cho ai ở thì để cho ai ở, không cho ai ở, ai sẽ không vào được.
Tiểu Cát là mình mặt dày vào ở, nhưng không có thông qua sự đồng ý của Mễ Tiểu Anh.
“Mặt dày ở nhà người khác, ăn đồ của người ta, uống nước của người ta, còn muốn người khác cho anh mặt mũi, Cát Triết, anh mà tính là cáo già cái gì? Thực sự nghĩ rằng cho anh mặt mũi, anh có thể lên mặt sao? Nói thật cho anh biết, nếu không phải bởi vì Minh Hâm, anh ngay cả tư cách bước vào tiểu khu này cũng không có! Bây giờ anh đang bám vào tư cách bạn của Minh Hâm mới có thể đứng ở đây nói chuyện!” Lúc Doãn Nhất Nặc khí phách là khí phách thật sự, một chút cũng không nể mặt Tiểu Cát.
“Anh còn muốn giải thích sao? Anh có tư cách gì để giải thích? Là Minh Hâm không cho anh ăn không cho anh ở? Hay chúng tôi đã lừa dối anh lạm dụng anh? Doãn Nhất Nặc nâng cằm lên, cao ngạo nhìn Tiểu Cát nói: “Chàng trai trẻ, anh thật sự cho rằng có thể dựa vào vài phần nhan sắc là có thể làm gì mình muốn sao? Trông đẹp hơn anh, không biết có bao nhiêu người kìa. Đẹp hơn anh có thân phận có địa vị cao, xếp hàng cầu xin chúng tôi nhìn một cái cũng không có tư cách. Anh vẫn còn ở đây để nghênh mặt được với tôi à? Anh lấy đâu ra tự tin như vậy?”
“Tiểu Anh hiền từ, từ đầu đến cuối vẫn luôn cự tuyệt anh. Đây cũng là cho anh một chút thể diện rồi! Cô ấy hoàn toàn có thể không đáp lại, thậm chí lừa gạt anh, sau đó phủi mông xoay người liền không đếm xỉa đến! Thì đã làm sao nào? Không phục sao? Cô ấy là trợ lý đặc biệt chính của Doãn Nhất Nặc, là cánh tay phải của tôi, tôi và nhà họ Doãn đã ban cho cô ấy đặc quyền này! Ai dám nói một câu không phục?”