Chương 1629
Bất quá thì anh ta cũng biết chừng mực, không thể tiết lộ quá nhiều trước mặt thuộc hạ của mình.
Chờ tên thuộc hạ khen ngợi cũng đủ rồi, anh ta mới vung tay lên: “Được rồi, mau đi làm việc đi. Buổi tiệc ngày mai không thể để xảy ra sai sót gì.”
Lúc tên thuộc hạ đi rồi, Khúc Tranh Minh mới vui sướng hài lòng quay người rời đi.
Trải qua sự chuẩn bị kỹ càng, cuối cùng buổi tiệc cũng được long trọng xuất hiện trước mặt mọi người.
Xét thấy số người tham gia buổi tiệc lần này còn nhiều hơn so với lần trước.
Do đó, địa điểm tổ chức cũng được mở rộng ra, đem toàn bộ trang viên bao trùm bên trong.
Thời gian ban ngày cũng dài, cho nên buổi tiệc diễn ra lúc bốn giờ chiều cũng vừa đúng vào thời điểm ánh mặt trời mờ ảo nhưng lại rất sáng…
Không ít người đã tới đây từ sớm rồi, nam thanh nữ tú người nào người nấy cũng quần áo xúng xính.
Bởi vì buổi tiệc lần này lấy việc cảm tạ đi đầu, cho nên những người đến đều là những người trẻ tuổi trong các dòng họ, cũng chưa thấy được mấy người lớn tuổi nào.
Cho nên giá trị nhan sắc của toàn bộ nam thanh nữ tú trong buổi tiệc đều rất cao.
Cố Hề Hề đi cùng với Mặc Tử Huyên qua đây.
Cả hai người đều là người có địa vị cao, đã không cần dựa vào lễ phục diễm lệ để chứng minh thân phận và địa vị của mình nữa.
Cho dù là vậy, vì biểu thị sự coi trọng với buổi tiệc lần này nên hai người họ vì vẫn mặc một bộ lễ phục rất sang trọng nhưng cũng rất khiêm tốn đến tham gia.
Hai người họ vừa xuất hiện liền có vô số ánh mắt nhìn qua, chào hỏi họ rất tích cực, sự nhiệt tình đó còn nhiệt tình hơn khi đối với chủ nhà.
Khúc Tranh Minh cực kỳ nhiệt tình tiến lên đón, nói đùa với bọn họ: “Trời ơi, tôi cảm giác trái tim mình như bị tan chảy mất rồi! Trên thế giới này sao có thể có một người phụ nữ xinh đẹp thế này cơ chứ. Không biết hai cô gái xinh đẹp đây có thể cho tôi một cơ hội để diễn đạt tình cảm của tôi không?”
Nhìn thấy Khúc Tranh Minh lại biến thành tên công tử chơi bời trước đây, Cố Hề Hề và Mặc Tử Huyên bất lực nhìn nhau, Mặc Tử Huyên nói: “Nhìn thấy anh lại trở về bộ dạng như trước kia, tôi cũng yên tâm hơn rồi.”
Khúc Tranh Minh liền bật cười ha ha.
Những người xung quanh lập tức rất thức thời tránh ra, không quấy rầy Khúc Tranh Minh và hai cô gái đang nói chuyện với nhau.
“Lần này anh mất rất nhiều tiền đền bù cho việc di dời đất phải không?” Mặc Tử Huyên nói đùa với Khúc Tranh Minh: “Bị chịu lỗ mà anh vẫn có thể cười được.”
“Nếu như không thể giành được sản nghiệp này, tôi thậm chí còn không có cơ hội nhượng đất và đền bù.” Khúc Tranh Minh nói đùa nửa thật nửa giả: “Hơn nữa đối tượng nhượng đất và đền bù lại là hai cô gái xinh đẹp đến nỗi chết người thế này, tôi liền cảm thấy việc nhượng đất cũng rất tốt.”
Cố Hề Hề nói: “Nhìn tướng anh như vậy, thì liền biết anh có trọng trách nặng nề với đất nước thế nào rồi.”
Khúc Tranh Minh liền nghiêm túc lại mấy phần, nhìn vào Cố Hề Hề, cười nói với cô: “Tôi vẫn còn trẻ, tôi còn có mấy chục năm nữa để chấn chỉnh lại nhà họ Khúc. Bây giờ ông cụ đang ở nước ngoài, ông ấy cũng không quan tâm đến những việc ở nhà. Nhà họ Khúc, sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào trong lòng bàn tay tôi thôi. Tôi tin rằng dựa vào sự quản lý của tôi, nhà họ Khúc so với hiện tại thì sẽ ngày càng lớn mạnh hơn.”
Cố Hề Hề cùng với Mặc Tử Huyên nhìn Khúc Tranh Minh.
Trên khuôn mặt đẹp trai của Khúc Tranh Minh, cuối cùng cũng có nhiều hơn một chút sự trưởng thành
“Nói cái gì đó? Nói vui vẻ như vậy?” Là tiếng của Mặc Tử Hân vang lên từ sau lưng hai người.