Mục lục
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 974

“Tôi cố chịu đựng, không cho phép chính mình liên lạc với em, không vào Weibo của em, không xem dòng trạng thái của em. Tôi bắt buộc mình quên em, quên đi mấy ngày nay em và tôi đã vui vẻ với nhau thế nào. Nhưng mà, hình như tôi đã thất bại, cho dù tôi cố gắng ra sao, cũng chỉ làm cho hình bóng của em ở trong đầu tôi càng ngày càng rõ ràng. Mạc Dung, vì sao em lại tìm thấy tôi? Em không nên tới. Hãy để cho tôi chết ở chỗ này, yên lặng không một tiếng động rời đi thế giới này. Như vậy, em cũng sẽ không khó xử, em cũng không cần nghe tôi nói những lời này.”

“Nhưng mà em đã đến rồi, tôi rất đau khổ. Tôi muốn ôm em thật chặt, muốn có được em. Nhưng mà tôi lại sợ em sẽ bởi vì vậy mà ghét bỏ tôi, sợ em không tiếp nhận người bạn như tôi đây. Khụ khụ, khụ khụ.”

Nhất Nhiễm ho khan dữ dội, toàn thân đều run rẩy, suy yếu tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở.

Tâm trạng của Vân Mạc Dung có một loại phức tạp không nói nên lời, đối mặt với lời tỏ tình đột ngột như vậy, cô ấy không biết nên nói cái gì cho đúng.

Ngay khi cơ thể Nhất Nhiễm trượt xuống, Vân Mạc Dung vô thức ôm lấy anh ta.

Vân Mạc Dung ngồi trên đất, nhẹ nhàng ôm lấy Nhất Nhiễm, mở miệng nói: “Nhất Nhiễm, đừng để tôi coi thường anh, một người đàn ông mà lại đòi sống đòi chết, anh không cảm thấy mất mặt sao?”

“Chỉ lần này thôi, được không? Sau hôm nay, tôi sẽ trở lại là Nhất Nhiễm của trước đây.” Nhất Nhiễm dựa vào lòng của Vân Mạc Dung, yếu ớt nói:

“Mạc Dung, em đối xử tốt với tôi một chút, được không? Chỉ với cái thân thể này của tôi, muốn làm gì em cũng không làm được.”

Gương mặt của Vân Mạc Dung hơi xẹt qua một tia xấu hổ: “Anh nói cái này làm gì?”

“Bây giờ tôi rất yếu, ngay cả sức để đứng thẳng cũng không có.” Ánh mắt Nhất Nhiễm mang theo tia hoài niệm và tham lam, vươn tay ra nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt của Vân Mạc Dung: “Cho dù tôi không bị trúng thuốc, cũng không thể làm gì em. Tôi quả nhiên là thứ đồ bỏ đi mà.”

“Đừng nói lung tung.” Ánh mắt của Vân Mạc Dung khẽ nhìn thoáng qua một chỗ, biết rằng sinh lý của Nhất Nhiễm vẫn bình thường, nhưng cơ thể của anh ấy thì thật sự quá yếu đuối.

“Mạc Dung, em cứ để tôi phóng túng một lần này được không.” Nhất Nhiễm ho dữ dội, thân thể càng ngày càng nóng, đôi mắt cũng càng trở nên mơ hồ:

“Nếu như số phận của tôi định sẵn là phải chết, vậy thì hãy để tôi được chết trong vòng tay của em, có được không?”

“Tôi đã liên hệ với trợ lý của tôi rồi, bọn họ sẽ tới đây ngay thôi. Anh đừng nghĩ ngợi lung tung, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Vân Mạc Dung ném điện thoại sang một bên, ngồi trên đất, để Nhất Nhiễm nằm trên đùi của mình.

Từ nhỏ đến lớn, Vân Nặc cô đây luôn là một nữ thần.

Không biết đã được bao nhiêu người tỏ tình.

Nhưng mà, kiểu tỏ tình này, lại là lần đầu tiên trong đời của cô ấy.

Lời tỏ tình của người khác, cô ấy có thể không cần suy nghĩ mà dứt khoát mỉm cười từ chối, nhưng lời tỏ tình của Nhất Nhiễm, mang theo sự sống mong manh, cô ấy ngược lại không thể từ chối một cách thẳng thừng được.

Nhất Nhiễm càng biết điều, càng kiềm chế bao nhiêu thì cô ấy càng cảm thấy không nỡ bấy nhiêu.

Rõ ràng anh ấy đã trúng thuốc, chỉ cần anh ấy muốn, thì hoàn toàn có thể làm những chuyện thất lễ với cô ấy.

Nhưng anh ấy không có.

Anh ấy đã luôn cố gắng chịu đựng, cố gắng hết sức nhịn xuống.

Chuyện quá giới hạn nhất, cũng chỉ là để cô ấy cảm nhận tim anh ấy đập loạn xạ.

Một người đàn ông như vậy, sao có thể khiến người ta chán ghét được đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK